Nhìn hắc bào thanh niên như quỷ mỵ lặng yên xuất hiện, thủ lĩnh của tam đại thế lực Tiêu Viêm đều không nhịn được hơi nhíu mắt. Thân pháp của người kia quá quỷ dị.
Bầu không khí căng thẳng trong đại sảnh cũng theo sự xuất hiện của hắc bào thanh niên mà trì hoãn lại, vốn là bầu không khí sắp đổ vỡ nhưng cũng vì kiêng kỵ lẫn nhau mà lắng xuống lại.
Nhìn rõ được hắc bào thanh niên đột nhiên xuất hiện là ai, trên gương mặt Tiêu Lệ lại hiện ra vẻ kinh hỉ, bất chợt thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nếu Tiêu Viêm đã tới, vậy chuyện nguy nan ngày hôm nay có thể dễ dàng giải quyết rồi, hắn đối với bản lĩnh của Tiêu Viêm vẫn ôm lòng tin vượt qua lẽ thường. “Ngươi là ai?” Người đầu tiên lên tiếng là tên lão giả của Thiên Âm Tông, ánh mắt âm hàn nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, thanh âm khàn khàn lạnh lùng hỏi.
“Vị bằng hữu này, đây là chuyện giữa chúng ta cùng Tiêu Môn, người ngoài tốt nhất đừng nên nhúng tay vào. Tại Hắc Giác Vực xen vào việc của người khác và hành động tối ngu xuẩn.” Ánh mắt đại hán để tay trần kia tạp trung chặt chẽ lên người Tiêu Viêm, trầm giọng nói. Lúc trước người này phô diễn thân pháp quỷ dị khiến cho bọn chúng có chút kinh hãi, bởi vậy đối với hắn không dám biểu hiện ra chút thái độ khinh thường. “Hắn chính là thủ lĩnh đích thực của Tiêu Môn, tại sao có thể nói là ngoại nhân được?” Tiêu Lệ lãnh đạm cười nói.
Nghe được Tiêu Lệ nói như thế, thủ lĩnh của tam đại thế lực kia cũng hơi kinh hãi, bất chợt sắc mặt hơi trầm xuống, không nghĩ tới lời Tiêu Lệ nói lúc trước kia lại là sự thật, thủ lĩnh Tiêu Môn này lại là một người khác. Ba người liếc nhìn nhau, tên lão giả che khuất tướng mạo kia cười gượng nói: _”Vị bằng hữu này rất lạ mặt? Trong Hắc Giác Vực trước đây tựu hồ chưa hề gặp qua a? không biết tục danh là gì? ” _ Tại hạ là Tiêu Viêm, mới gia nhập Hắc Giác Vực, nếu có chỗ nào đắc tội mong các vị bỏ quá cho. _” Tiêu Viêm mỉm cười, vô cùng đơn giản xưng tên, đột nhiên bầu không khí trong đại sảnh triệt để cô đọng lại. Vẻ tươi cười trên khuôn mặt thủ lĩnh của tam đại thế lực cũng chậm rãi cứng đờ lại. ” _ Tiêu Viêm? Ngươi là Tiêu Viêm đã đánh chết Phạm Lao, Hàn Phong? _” Trên gương mặt của mỹ phụ ăn vận hở han đầy rẫy kinh nghi, một lát sau nhịn không được thất thanh hỏi.
Trong ánh mắt chăm chú của Tiêu Viêm không có chút hảo ý khiến cho tam đại thủ lĩnh không được tự nhiên, cho đến một lúc sau, tên lão giả che mặt mới cười gượng mà nói: “Chuyện ngày hôm nay thực sự là hiểu lầm, chủ sở hữu của Phong Thành nếu là Tiêu Môn, chúng ta đây tự nhiên là không dám mạo phạm. Từ nay trở về sau nhất định sẽ thông tri cho những người khác sau này không nên làm ra sự tình ngu xuẩn tự sỉ nhục như thế này. _” ” _ Khanh khách, đúng vậy! ” Mỹ phụ che miệng cười, chợt tiện thể đứng dậy hướng về phía Tiêu Viêm rồi thi lễ, cười duyên nói: ” Hôm nay mạo phạm, thỉnh cầu Tiêu Môn chủ đừng để trong lòng, chờ trong thời gian tới chúng ta chắc chắn sẽ đăng môn tạ tội. Hôm nay đã không còn sớm, trong tông phái ta còn có chút sự tình nên không quấy rối nữa. _” Nói xong mỹ phụ này vô cùng lo lắng xoay người định ly khai địa phương này, nơi mà khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ bất an. Mặt khác hai người bên cạnh cũng vội vàng đứng dậy muốn nhanh chóng rời theo người đi trước. ” _ Ba vị đừng nóng vội. _” Ngay thời điểm ba người sắp đi ra tới cửa, lại vang lên tiếng cười nhàn nhạt khiến bọn họ kêu khổ trong lòng không thôi, bỗng dưng hạ cước bộ, liếc mắt nhìn nhau đành phải cắn răng xoay người lại nhìn vẻ mặt mỉm cười của thanh niên hắc bào trong đại sảnh. Bạn đang đọc truyện tại – http://truyenyy.vn ” _ Nếu ba vị đối với Phong Thành cảm thấy hứng thú như thế, chúng ta đây không ngại có thể làm giao dịch…..” Mười ngón tay của Tiêu Viêm đan vào nhau, mà thanh âm của tiếng cười dài cứ quanh quẩn trong đại sảnh cũng làm cho tam đại thủ lĩnh ngạc nhiên.