Rừng rậm mênh mông, vẻ xanh tươi giống như hải dương xanh lục, không thể nhìn thấy bờ bến.
Trên đỉnh một ngọn núi nơi nào đó trong thâm sơn, hắc bào thanh niên đứng thẳng trên cự thạch, sắc mặt ngưng trọng, hữu thủ nhanh chóng kết xuất một đạo thủ ấn kỳ dị, chợt hét lớn một tiếng: “Khai Sơn Ấn!”
Tiếng quát hạ xuống, phía trên bàn tay người thanh niên đó nhất thời nảy lên quang mang cường liệt, mà theo quang mang hiện lên bàn tay bỗng nhiên đưa về phía trước, nhưng mà vừa vặn lúc bàn tay di chuyển, cường liệt quang mang kia như hoa quỳnh, trong nháy mắt tiêu tán, mà thủ ấn đánh ra kia chỉ kéo lên một hồi kình phong rất nhỏ, phốc một tiếng nổ ra trên mặt đất tạo thành một cái hố nhỏ.
Nhìn cái hố nhỏ trên mặt đất, Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu, đặt mông ngồi lên trên cự thạch, trong miệng không ngừng thở hổn hển. Khu động Khai Sơn Ấn này thực sự cần năng lượng quá mạnh mẽ, thế cho nên ngay cả hắn cũng không thể duy trì liên tục xuất ra thủ ấn đánh xuống.
“Khai Sơn Ấn này thật là chết tiệt, đã như vậy còn luyện tập quá khó khăn. Đây lại mới là thủ ấn đầu tiên, thật sự không biết bốn loại thủ ấn phía sau có thể kinh khủng như thế nào?” Tiêu Viêm toàn thân vô lực tựa lên trên cự thạch lạnh lẽo, cười khổ lẩm bẩm nói.
Từ lúc đả thông ba nhánh kinh mạch đến nay đã sắp đủ thời gian năm ngày, mà trong năm ngày này, Tiêu Viêm tu luyện Khai Sơn Ấn vẫn như cũ không có tiến triển quá lớn. Tu luyện thứ này, độ khó vượt xa tưởng tượng của Tiêu Viêm. Muốn phát huy ra uy lực bình thường của Khai Sơn Ấn, nhất định phải dùng đấu khí trong cơ thể vận chuyển và kết thành Thủ Ấn trong chốc lát, bằng không mà nói sẽ như lúc trước đó vậy, năng lượng vừa hiện ra bởi vì phối hợp không đến nơi đến chốn mà cấp tốc tiêu tán, cuối dẫn đến việc uy lực giảm xuống đến mức vô cùng thê thảm.
Tin tức này nhất thời truyền ra khiến Hắc Giác Vực có chút rung động. Dựa theo quy tắc của Hắc Giác Vực thì một thế lực nào đó chỉ cần có một gã đấu vương cường giả đã có thể tính là nhị lưu thế lực. Nếu tồn tại một Đấu Hoàng cường giả thì xếp vào hạng nhất lưu thế lực, có địa vị siêu nhiên, mạnh mẽ đến mức không có người dám chạm vào ví như Hắc Minh vậy. Đương nhiên là loại trừ đại quái vật Già Nam Học Viện.
Có thể mang một thế lực nhị lưu nhue vậy tùy ý chém giết hơn phân nửa, chiêu hàng hết số còn lại, như vậy thực lực của Tiêu Môn sợ rằng có tư cách liệt vào hàng ngũ nhất lưu thế lực. Loại thực lực này đủ để khiến một ít thế lực thế lực thu liễm ánh nhìn thèm muốn.
Đương nhiên vì Phong Thành là cái bánh ngọt to lớn đầy dụ hoặc tự nhiên không thể có khả năng hưởng thụ sự bình yên vĩnh cửu. Trên dưới nửa tháng được bình yên như thế, Tiêu Lệ thu được tin tức, ba thế lực thuộc hàng nhất lưu trong Hắc Giác Vực đã liên thủ chuản bị tiến quân đến Phong Thành đoạt quyền khống chế của Tiêu Môn.
Ba nhất lưu thế lực liên thủ, đội hình như vậy tuy rằng so với Hắc Minh trước đây kém hơn nhưng tuyệt đối không thể khinh thường. Mà đối mặt với ba cường giả Đấu Hoàng liên thủ ra tay như vậy, nhìn lực lượng của Tiêu Lệ tự nhiên là không có khả năng chống đối.
Bởi vậy tại lúc tam đại thế lực liên thủ tiến quân về Phong Thành thì một phi điểu truyền tin cũng lặng lẽ từ trong Phong Thành bay ra, cuối cùng hướng về rừng rậm nơi nội viện cấp tốc bay vút đi…