Hỏa Diễm Phong Bạo đáng sợ kéo dài phủ cả thiên địa, độ nóng cháy đem cả hư không mà nó bao phủ biến thành cực kỳ khô khốc. Hỏa diễm hùng hồn nở rộ như một đóa sen diễm mỵ tựa như ánh mặt trời vừa nhô lên trên sa mạc, chiếm cứ cả không gian rộng lớn khiến cho cả vùng không gian đó trở nên vặn vẹo hư ảo.
Vô số người trợn mắt há mồm nhìn phong bạo diễm hỏa lan tràn khắp thiên địa. Tuy rằng khoảng cách với hỏa diễm rất xa, nhưng vẫn mang đến cảm giác đôi chân như nhũn ra đứng không vững. Vụ nổ kinh thiên này nếu như chỉ thấp xuống một chút nữa có thể đem cả Phong Thành biến thành một tòa tử thành.
Lúc trước trên bầu trời, cường giả song phương còn đang kịch chiến, lúc này tất cả đều hoảng hốt cấp tốc đem thân thể hạ xuống đất. Trong thời khắc năng lượng cả trời đất lâm vào bạo loạn điên cuồng, lưu lại trên bầu trời là một hành động cực kỳ ngu xuẩn, nếu như bị Hỏa Diễm Phong Bạo kia bao phủ thì kết cục chắc chắng sẽ thê thảm không gì bằng.
“Tiêu Viêm này thực lực càng ngày càng kinh nhân” Một nơi trên ngọn núi, đưa tay lau mồ hôi trên mặt Lâm Diễm hướng qua Lâm Tu Nhai, Liễu Kình đứng bên cạnh cười khổ. Ba người bây giờ đã là trưởng lão nội viện, tự nhiên tràng chiến đấu với quy mô lớn như thế này không thể vắng mặt được. Lúc trước cả ba người bọn họ cùng liên thủ ngăn cản một gã Đấu Hoàng cường giả nhưng vẫn bị gã kia với thế công sắc bén khiến cho cực kỳ chật vật. Bất quá kéo dài thời gian cầm cự đến lúc này đã là quá thành công rồi.
Nghe được giọng điệu cười khổ của Lâm Diễm, Lâm Tu Nhai hai người đồng cảm gật đầu thở dài. Năm đó Tiêu Viêm đối với bọn họ đều cung cung kính kính gọi hai tiếng Học Trưởng, vậy mà hai năm ngắn ngủi thực lực lại có thể cùng cường giả số một số hai của Hắc Giác Vực chính diện chống đối. Sự đổi thay này thật khiến cho người khác không thể không cảm thán. Mà sự việc này đối với Liễu Kình càng thêm cảm xúc sâu sắc hơn, bởi vì năm đó hắn và Tiêu Viêm tỷ thí trên lôi đài gần như ngang sức dẫn đến kết quả lưỡng bại câu thương mà hôn mê đi. Nhưng với hiện tại thì xem ra Tiêu Viêm kia không quá năm hiệp có thể tùy tiện đã bại hắn. Ý nghĩ này vụt qua, Liễu Kình không khỏi cười khổ một tiếng, trong lòng không thể không có cảm giác bội phục với Tiêu Viêm. Loại tốc độ tu luyện kinh nhân này hoàn toàn tự thân hắn quyết định kèm theo chút cơ duyên xảo ngộ, không có chút gì dính dáng đến thiên phú cả.
Quay đầu một cách khó khăn, đập vào trong con ngươi là hắc thiết liên to lớn có chút quỷ dị.
“Đây là gia hỏa Hồn Điện sao?”
Trong đầu nhanh chóng hiện lên nhân ảnh hắc vụ sở kiến trên đại bình nguyên Hắc Giác Vực năm đó, phương thức công kích hầu như hoàn toàn tương đồng vói người đang đối diện này.
Không vì việc Tiêu Viêm đoán ra thân phận mà hắc thiết liên có chút đình trệ. Đoàn hắc vụ kia hạ thủ cực kỳ tàn nhẫn, vừa ra tay liền hạ sát thủ. Hắc thiết liên này nếu như đánh trúng e rằng sẽ đoạt mạng Tiêu Viêm ngay lập tức.
“Không nghĩ tới cuối cùng lại bại vong trong tay bọn chúng!” Trong lòng uất ức đến cực điểm khẽ thở dài một hơi, khóe miệng Tiêu Viêm tràn ra một nét cay đắng, chậm rãi nhắm mắt. Trong tình huống này Tô Thiên có muốn xuất thủ cứu giúp cũng không còn kịp nữa rồi.
_”Xuy!” _
“Mạng ngươi là của ta!”
Hắc thiết liên đâm mạnh tới, nhưng lúc sắp sửa xuyên thủng trái tim Tiêu Viêm một tràng thanh âm băng lãnh tê dại chói tai vang lên sau lưng. Bất chợt một cánh tay nhu nhuyễn như không xương theo quỹ tích dị thường đem mũi nhọn của thiết liên vững vàng bắt lấy.