Nhìn đấu khí bàng bạc dũng mãnh từ thân thể Hàn Phong trào ra, sắc mặt Tiêu Viêm cũng theo đó từ từ ngưng trọng lại. Hắn cũng không có ngờ tới Hàn Phong trong vòng hai năm đã có thể đặt một chân vào ngưỡng cửa của Đấu tông. Tuy chỉ là nửa bước chân bất quá ai cũng hiểu được chỉ cần đạp một chân vào thì khoảng cách đến cấp Đấu tông chân chính đã không còn xa rồi.
Hơn nữa thì nữa bước chân này cũng đủ để Hàn Phong vượt xa những Đấu Hoàng đỉnh phong tầm thường. Mà nếu Hàn Phong kết hợp “Hải Tâm Diễm” thì sức chiến đấu của hắn đã có thể chân chính cùng cường giả Đấu Tông so sánh rồi.
Sức chiến đấu của Hàn Phong cường hãn như vậy làm cho Tiêu Viêm cảm thấy áp lực nặng nề, dù rằng thực lực của Tiêu Viêm hiện tại cũng đại tiến không tệ chút nào. Có thể cùng Đấu Tông cường giả so bì thực lực thì bất kể là ai cũng không thể không coi trọng được. “Trong hai năm trở lại đây, ngươi là người đầu tiên buộc ta phải triệt để thể hiện ra thực lực thật của ta”
Phía sau lưng hai cánh ngưng tụ từ đấu khí chậm rãi tiêu biến, Hàn Phong chân đạp hư không đứng thẳng người hướng Tiêu Viêm nói một cách nhạt nhẽo.
Không mượn bất kỳ ngoại vật gì hay là đấu khí hóa cánh mà đứng giữa hư không như thế thì chỉ có bậc Đấu Tông cường giả mới có thể thực thi được.
Đạt tới cấp độ này thì cũng có thể xem hư không như là đất bằng dễ dàng đi lại, thế nên lúc không chiến có thể chiếm được ưu thế, về mặt mẫn tiệp hoàn toàn có thể tăng lên một bậc cao mới.
Khẽ nhíu mắt nhìn Hàn Phong chân đạp hư không huyền phù trên bầu trời, Tiêu Viêm nhẹ thở ra một hơi: ” Chỉ là mới tiến một chân vào cánh cửa Đấu tông lại kiêu ngạo, đắc ý đến thế sao?” “Chí ít ra dùng để đối phó với tiểu sư đệ ngươi thì đã quá đủ rồi”
Hai chủng loại năng lượng cuồng loạn kia xung đột tả hữu giằng co nhau đến hơn mười phần chung thời gian mới từ từ tiêu biến đi. Mà mọi người đang quan chiến phía trong Phong Thành vẫn như cũ hoàn toàn tĩnh lặng, trên gương mặt mỗi người đều hiện ra vẻ kinh hãi. Nếu lưỡng đạo quang mang va chạm vào gây ra vụ bạo tác kia oanh kích vào giữa thành thì có lẽ trong nháy mắt sẽ đem Phong Thành này sang thành bình địa.
Theo sự tiêu biến của từng đợt sóng năng lượng ở trên bầu trời, hai thân ảnh của Tiêu Viêm và hàn Phong cũng chẫm rãi hiện ra. Lúc này trên mặt Hàn Phong còn có chút huyết sắc tuy tóc tai tán loạn hô hấp thì trì trệ nhưng chung quy năng lượng phản phệ gây ra cho hắn thương tổn không bao nhiêu.
Trái lại Tiêu Viêm vẻ mặt tái nhợt, ngay cả khí tức tỏa ra cũng yếu đi không ít.
Cấp độ chênh lệch giữa hai người lúc này đã hiện rõ, tất nhiên chiếm được thượng phong lại là Hàn Phong.
“Ha ha, tiểu sư đệ cảm thấy thế nào? Xem ra thực lực của ngươi không có cường đại như mồm mép của ngươi a. Đấu khí cạn kiệt rồi sao? Xem ra sư huynh quá xem trọng ngươi rồi! _” Nhìn gương mặt nhợt nhạt không chút huyết sắc của Tiêu Viêm, Hàn Phong có chút ngẩn người, sau đó không kiềm chế được vui sướng cười to lên.
Nghiêng đầu liếc nhìn Hàn Phong đang cuồng tiếu, Tiêu Viêm khóe miệng có chút cười cợt lãnh nhạt nói:
” _ Hiện tại tỏ vẻ cao hứng như vậy có phải là quá sớm hay không?”
Nhìn Tiêu Viêm vẫn mạnh miệng như cũ, Hàn Phong khinh thường cười nhạt. Hắn có thể cảm ứng rõ ràng khí tức của Tiêu Viêm hiện tại yêu đi rất nhiều, hiển nhiên là sau vụ bạo tạc kia bị thương không nhẹ chút nào. Nhưng vẻ mặt tươi cười của hán không duy trì được bao lâu, khuôn mặt chợt cứng đờ lại nhìn hành động của Tiêu Viêm Xa xa, bàn tay Tiêu Viêm chậm rãi giơ lên, trong tay áo bào rộng thùng thình một điểm lục mang biên biếc từ từ hiện ra. Rồi trong nháy mắt điểm lục mang kia bay vụt ra huyền phù trên hữu thủ hiện hình một đóa Phỉ Thúy Hỏa Liên hoàn mỹ không một chút tỳ vết. “Hô… Xuất ra Hỏa Liên này vẫn như trước tiêu hao phần lớn đấu khí a. _”
Ngưng mắt nhìn vẻ mặt cứng đơ của Hàn Phong, Tiêu Viêm khẽ cười nói.
” _ Sư huynh, ta cũng rất xem trọng ngươi a. Đem cái thứ khiến ngươi chịu không ít thiệt thòi này cho ngươi hưởng thụ lần thứ hai a.”
Lúc này sắc mặt Hàn Phong thoáng chốc trở nên cực kì khó coi.
——————————