Chương 561: Đối Chiến Diêu Thịnh!

Ngày thứ hai của giải đấu, độ kịch liệt còn vượt qua ngày đấu loại thứ nhất, những người có thể đi đến vòng này, phần lớn thực lực đều rất mạnh, nhưng mà cho dù như nào, muốn thu hoạch được thắng lợi, đều là phải liều mạng đem hết toàn lực ra thi thố, thậm chí có thể liều mạng dẫn đến lưỡng bại cầu thương, mới mong có thể tìm được thắng lợi mong manh.

Sau khi đợt thứ nhất nhẹ nhàng trôi qua, đợt thứ hai với khí thế hừng hực tiến hành, giữa sân dự thi hai người lần lượt lên sân đấu, trải qua cuộc tỷ thí cực kỳ quyết liệt, một người vui mừng và một người buồn bã rời sân.

Trên đài cao, Tiêu Viêm nhìn Ngô Hạo giữa sân đấu đang bị đối phương áp chế xuống hạ phong, nhịn không được thở dài một hơi, hôm nay hắn vận khí của hắn thật không tốt, rút thăm ngẫu nhiên đối thủ, lại chọn đúng một gã đứng trong nhóm mười cường bảng cao thủ, ở cấp độ này, chênh lệch một cấp là có sự khác biệt rất lớn, như lúc này đây, Ngô Hạo liều mạng sử dụng toàn bộ sức mạnh, những cũng là từng bước từng bước rơi vào thế hạ phong, tới giờ phút này, cục diện trận đấu cơ hồ đã hoàn toàn bị nắm giữ trong tay đối thủ.

Ngô Hạo có thể đến vòng này xem như là đã thành công, nếu như gặp đối thủ trước bài danh trước hai mươi, thật ra có thể liều mạng, chẳng qua vận khí cũng kém một chút, gặp được một gã đứng trong nhóm mười cao thủ cường bảng, mặc dù vậy, có thua ở trong tay đối thủ này, với tính tình Ngô Hạo thì cũng sẽ không hối tiếc Đổng nhi có chút khẽ lắc lắc đầu, cười nói.

Uhm, Tiêu Viêm cười gật đầu nói, Ngô Hạo căn bản không vì mười cao thủ đứng đầu mà đến, hắn tham gia thi đấu mục đích chủ yếu chính là muốn cùng cường giả nội viện chân chính đánh giá thực lực bản thân, hôm nay đối thủ của hắn như vậy, đã hoàn toàn thỏa mãn tâm nguyện của hắn, cho nên, dù thất bại, hắn cũng sẽ không quá thất vọng

Đối mặt với công kích tàn nhẫn này của Diêu Thịnh, Tiêu Viêm nhướng mày lên, dưới chân ngân quang chớp động, thân hình lại lần nữa trong khoảnh khắc lùi về phía sau vài bước, trong tay trọng thước tựa hồ theo quán tính vung lên, hung hăng bổ tới.

Một kích mất đi hiệu lực, Diêu Thịnh cũng có chút kinh ngạc, thân thể ở giữa không trung giống như cá trong nước, kỳ dị uốn éo, khẽ lách thân thể, tránh được một kích của trọng thước.

Đồng dạng công kích bị đối phương tránh né, Tiêu Viêm thu trọng thước lui về sau, ngẩng đầu lên, cũng nhìn thấy Diêu Thịnh đã hạ xuống mặt đất, bình yên đứng trước mặt không xa.

Hai người luân phiên giao thủ, mặc dù không lâu, nhưng lại vô cùng hung hiểm, chỉ cần song phương thoáng xuất hiện sai lầm, trọng thước và chủy thủ kia, sẽ làm đối phương xuất hiện thương thế không nhẹ.

Trình độ hung hiểm trong đó, đại đa số mọi người trên khán đài đều nhìn không ra, trong lần giao tranh này, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy hai đạo nhân ảnh bay nhanh lần lượt thay đổi, chợt một người nhảy lên không trung, khoảnh khắc sau lại hạ xuống mặt đất, lần nữa tạo thành cục diện đối mặt.

Đương nhiên, trên đài cao của mấy người dự thi, đối với lần giao phong này thấy rất rõ ràng, ngay lúc hai người tách ra, không khỏi vang lên những âm thanh trầm trồ khen ngợi.

Giữa sân, hai thanh chủy thủ trong tay Diêu Thịnh nhẹ nhàng chuyển động, ánh mắt nhìn Tiêu Viêm đã thêm một phần ngưng trọng, trong lần giao thủ ngắn ngủi, người kia tỏ ra kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, một chút cũng không cho hắn chiếm nửa điểm tiện nghi nào.

Không thể để chiến đấu bất phân thắng bại như vậy, bằng không Phỉ nhi sẽ mất hứng, ánh mắt lóe lên, ý niệm trong đầu Diêu Thịnh nhanh chóng xoay chuyển, tốc độ của đối phương cùng kinh nghiệm thực chiến không thua gì chính mình, hiện tại chiếm ưu thế là cấp bậc thực sự của ta so với hắn cao hơn, như vậy, có lẽ dùng cấp bậc để áp đảo hắn vậy! Ý niệm trong đầu hạ xuống, thân thể Diêu Thịnh khẽ run lên, nhất thời, một cỗ đấu khí nhiều điểm mùi màu đen trong cơ thể bạo phát ra, đấu khí lượn lờ quanh thân, màu đen của đấu khí này có chút quái dị, nhìn qua tựa hồ có chút hình dáng một con niêm hầu, nhu động, có dấu vết nhàn nhạt màu đen của nước từ giữa thoát ly mà ra, dừng ở trên sàn đấu, hình thành vũng nước nho nhỏ.

Theo đấu khí của Diêu Thịnh tràn ra, nhất thời, một cỗ khí thế áp bách sinh ra, chợt bao phủ nửa sân đấu, tại dưới loại áp bách này, người có cấp bậc thấp hơn, bất luận tốc độ, hay là khả năng khôi phục đấu khí, đều yếu đi một chút, mà đây là thủ đoạn của cấp bậc cao thường dùng đối với đối thủ cấp bậc thấp hơn.

Tuy nhiên, loại khí thế áp bách này với Tiêu Viêm không có bao nhiêu hiệu quả, trải qua việc cắn nuốt dị hỏa mà thành biến dị đấu khí, đã có thể hoàn toàn chống lại loại áp bách này.

Thanh sắc đấu khí chậm rãi theo từ trong cơ thể Tiêu Viêm phiêu dật tràn ra, theo sự xuất hiện của đấu khí, một cỗ áp bách cũng trào ra, chiếm cứ một góc nhỏ trong sân đấu, mà những chỗ khác, đã hoàn toàn bị khí thế bá đạo của Diêu Thịnh chiếm cứ.

Khí thế giao phong, Tiêu Viêm cơ hồ hoàn toàn bị đặt ở hạ phong, kiểu giao phong này, liền thấy rõ sự chênh lệch của thực lực, tuy rằng sức chiến đấu của Tiêu Viêm không kém, nhưng tại đây trong lúc khí thế giao phong, sức chiến đấu lại không có nhiều tác dụng lớn.

Mặc kệ ngươi có bao nhiêu lợi hại, đây là cấp bậc chênh lệch. Nhìn khí thế giao phong bị ép tới phản kháng không được của Tiêu Viêm, Diêu Thịnh nhịn không được đắc ý cười nói.

Tiêu Viêm nhàn nhạt liếc mắt nhìn sự đắc ý của Diêu Thịnh, hai tay chậm rãi kết xuất thủ ấn kỳ dị, tiếng quát nhẹ trong lòng vang lên: – “Thiên hỏa tam huyền biến, thanh liên biến!” Tiếng quát hạ xuống, ngọn lửa mênh mông màu xanh đột nhiên trong cơ thể Tiêu Viêm bạo dũng tràn ra, khuếch đại lên thành một người lửa, sau một lúc, ngọn lửa như tia chớp quanh co, quay lui lại cơ thể, theo ngọn lửa quay trở về cơ thể, trong cơ thể Tiêu Viêm đấu khí trong khoảnh khắc tăng vọt, mái tóc không gió mà động, do đấu khí tăng vọt, cỗ khí thế kia cũng theo đó mà phát động, trong lúc nhất thời, có thể cùng Diêu Thịnh đều tự chiếm cứ nửa bên sân.

“Bàng môn tả đạo!” Khí thế áp bách bị Tiêu Viêm ngăn cản, Diêu Thịnh sắc mặt hơi đổi, ngoài miệng cũng khinh thường cười lạnh nói.

“Có thể đả bại được ngươi, thì đó cũng là chính đạo.” Tiêu Viêm đồng dạng quay về với nụ cười lạnh, thi triển “Thiên hỏa tam huyền biến” đấu khí của hắn đã vô cùng mạnh mẽ, đã không còn có sự chênh lệch lớn với Diêu Thịnh, hiện tại, cũng không cần phải lo lắng, bản thân với một kích toàn lực, sẽ bị đối phương dùng đả thủ nhẹ nhàng hóa giải.

Diêu Thịnh, ngươi cũng không thể bại bởi tên phế….! Trên đài cao, nhìn thấy khí thế Tiêu Viêm trong giây lát tăng vọt, Liễu Phỉ nhất thời quýnh lên, bất chấp tất cả, nhảy người lên la lớn, chẳng qua hắn chưa kịp hô lên _”phế vật” _ đã nhận thấy được đối diện một đạo ánh mắt lạnh lẽo bắn thẳng đến, nàng ta nhanh chóng nhìn lên, nguyên lai lại là cô gái áo xanh Huân nhi, vốn dựa theo tính tình của nàng, tất nhiên sẽ không bận tâm tới, nhưng khi thấy trong con người đối phương ẩn ẩn ngọn lửa màu vàng, trong lòng cũng thấy lạnh người, trong miệng cái từ _”phế vật” _ chưa kịp nói ra cũng đã nuốt xuống.

Nhìn thấy nàng ta vẫn chưa nói lên từ đó, đối diện bên kia anh mắt lạnh lùng cũng chậm rãi thu lại.

“Hừ đắc ý cái gì, chờ tên phế vật kia thua ở trong tay Diêu Thịnh, xem ta như nào làm nhục hắn, ta có biểu ca bảo hộ, còn sợ gì cái tiểu tiện nhân nhà ngươi!” Bị đối phương dùng ánh mắt dọa người làm cho hạ lời, Liễu Phỉ khẽ hắng giọng ngồi trở lại ghế dựa, trong lòng hung hăng tự nói.

Nghe thấy âm thanh của Liễu Phỉ, ánh mắt Diêu Thịnh nhìn Tiêu Viêm trở lên âm lãnh hơn rất nhiều, đấu khí hắc mang tại bàn chân dần ngưng tụ, một lát sau, mũi bàn chân đột nhiên điểm nhẹ mặt đất, thân hình vút lên, thuấn di tới gần Tiêu Viêm

Xuy! Xuy! Tiến vào phạm vi công kích, Diêu Thịnh không chút chần chừ, cánh tay liên tục đánh ra, song chủy giống như hai con độc xà uốn lượn, ở giữa không trung phát ra từng đạo tàn ảnh, hướng tới toàn thân Tiêu Viêm hung hăng đâm tới.

Đinh! Đinh! Đinh! Dưới chân ngân sắc đấu khí lóe ra, Tiêu Viêm sử dụng “tam thiên lôi động” huyền diệu, cước bộ trong phạm vi nhỏ nhẹ nhàng di động, trọng thước trong tay giống như một chiếc lá chắn, đem cả thân thể che ở phía sau, lúc này vô số tàn ảnh của song chủy thủ đâm đến, cuồn cuộn ngông ngừng va chạm lên thân của trọng thước, từng đạo âm thanh đinh đương vang lên, giống như một khúc âm thanh khác thường.

Tiêu Viêm gắt gao nắm trọng thước trong tay, âm thanh va chạm liên tiếp vang lên, chủy thủ kia tuy rằng nhìn như rất nhẹ nhàng, dừng phía trên trọng thước, nhưng lại tựa trọng thạch đập xuống, hơn nữa công kích dày đặc liên miên, cho dù với lực lượng của Tiêu Viêm cũng cảm thấy cổ tay run lên.

Cũng may chẳng qua với mật độ công kích dày đặc như vậy cũng cực kỳ tiêu hao khí lực của Diêu Thịnh, như vậy sau công kích điên cuồng giằng co năm phút đồng hồ, rốt cuộc cuối cùng cũng dần chậm lại, thêm được một lúc, tàn ảnh chủy thủ chợt biến mất, áp lực lên trọng thước cũng tiêu giảm.

Trọng thước hung hăng xoay ngang, Tiêu Viêm lui lại phía sau vài bước, trong ngực phập phồng nhìn Diêu Thịnh đối diện không ngừng thở dốc, lại cúi đầu khẽ liếc Huyền trọng thước, nhìn trên bề mặt rất nhiều điểm sáng, da đầu cũng có chút run lên, loại công kích thế này, thật sự quá mức dày đặc, nếu không trọng thước với thân to bản phòng ngự, với thế công như vậy, sợ chỉ có thể lựa chọn tránh lui – Diêu Thịnh này, quả thật có chú thực lực. Chậm rãi thở ra một hơi, ánh mắt Tiêu Viêm nhìn Diêu Thịnh, trải qua một hồi giao phong, đối với thủ đoạn chiến đấu của hắn, cũng đã có hiểu biết thêm một chút.

“Diêu Thịnh, dùng toàn lực đi, đừng cùng hắn dây dưa nữa!” Nghe được vang lên âm thanh một lần nữa thúc dục của Liễu Phỉ, Diêu Thịnh khẽ cau mày, chợt bất đắc dĩ thở dài một hơi, ánh mắt âm trầm nhìn Tiêu Viêm, dấu tay vừa động, chỉ thấy có một cỗ đấu khí nồng đậm màu đen trong cơ thể bạo dũng mà ra, sau đó đem toàn thân bao vào trong nó.

Đấu khí màu đen không ngừng khuyếch tán, trông giống như một đám đấu khí bình thường không lồ, hơn nữa đám đấu khí còn có tiết tấu co rút lại bành trướng, giống như bên trong đang nổi lên cái gì đó.

Nhìn Diêu Thịnh hành động có chút quỷ dị như vậy, Tiêu Viêm trong lòng cũng xuất hiện một tia cảnh giác, đấu khí trong cơ thể cũng bùng lên sẵn sàng ứng phó.

“Hắc Thủy quyển!” Một tiếng quát trầm thấp đột nhiên vang lên, theo đó đấu khí màu đen cũng tràn ra, đám đấu khí đột nhiên luân chuyển với tốc độ cao, phát ra những tiếng ô ô quanh quẩn khắp sân đấu.

Hơn nữa, theo thời gian thay đổi, Tiêu Viêm kinh ngạc phát hiện, vô số thủy dịch màu đen, từ bên trong bắn ra ngoài, trong giây lát, cơ hồ đem cả sân đấu mà che kín lại.

Bởi vì không rõ đến tột cùng hắc thủy đó là cái gì, cho nên Tiêu Viêm cũng không dám để nó dính vào người, bởi vậy thân thể cấp tốc lùi về phía sau, né tránh hắc thủy phóng tới.

Né tránh giằng co một lát, thân thể Tiêu Viêm chợt sững lại, vội vàng cúi đầu, phát hiện hai chân mình không biết từ khi nào đã dẫm vào một đống hắc thủy

Dùng sức rút chân ra, Tiêu Viêm kinh ngạc phát hiện hắc thủy quỷ dị này là nước nhưng lại ẩn chứa một hấp lực rất lớn, hơn nữa, hắc thủy này còn có tính ăn mòn rất mạnh, lúc này, chỉ trong nháy mắt, đế giày của Tiêu Viêm đã bị ăn mòn một lớp, nếu hắn không kịp phản ứng chỉ huy đấu khí đem bàn chân bao lại, chỉ sợ cả giầy trong khoảnh khắc đã bị ăn mòn.

“Cả sân đều là địa bàn của ta, ngươi đặt chân như thế nào? Trận tỷ thí này, ngươi thua rồi!” Đột nhiên, tiếng cười lạnh vang lên, đồng tử Tiêu Viêm khẽ có rút lại, chỉ thấy hắc thủy trước mặt chợt bắn lên, thân hình Diêu Thịnh từ bên trong quỷ dị xuất hiện, chủy thủ sắc bén trong tay, hung hăng hướng song chưởng của Tiêu Viêm công tới.

Trên đài cao, nhìn Tiêu Viêm bị hắc thủy khống chế không thể động đậy, chỉ có thể cứng rắn ngạnh kháng công kích của Diêu Thịnh, nhất thời, từng đạo kinh hô vang lên.

Nghe tiếng kinh hô trên khán đài, Diêu Thịnh càng thêm đắc ý, tốc độ chủy thủ trong tay chợt nhanh hơn, nhưng mà, lúc sắp đánh trúng mục tiêu, một cỗ kình phong đột nhiên đánh tới, làm lệch hướng chủy thủ với một kích thất bại, thân thể Diêu Thịnh vội vàng hạ xuống, chợt thấy hắc thủy trở lên vặn vẹo, thân hình vội bạo lui hơn mười thước, lúc này, mới nhìn tới, kinh ngạc phát hiện, giữa sân cũng không thấy thân ảnh Tiêu Viêm – Người trên khán đài, đồng dạng là một mảnh nghi hoặc, từng đạo ánh mắt tìm kiếm xung quanh.

Khuôn mặt Diêu Thịnh trở nên âm trầm, ánh mắt khẽ nhìn xuống, đột nhiên phát hiện một hắc ảnh phản chiếu trong nước, thân thể chợt cứng ngặc, rồi mạnh mẽ ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy ngay khoảng không phía trên, hắc bào thanh niên nhẹ nhàng đứng, một đôi cánh lớn màu đen xuất hiện sau lưng, chậm rãi vỗ, trông giống như thiên thần.

Theo ánh mắt Diêu Thịnh, trên khán đài, mọi người cũng đồng thời nhìn lên, thấy trên bầu trời phía sau Tiêu Viêm sinh ra hai cánh, đều trong khoảnh khắc ngây người – Đấu khí hóa cánh? Không chỉ có trên khán đài, mà trên đài cao, thâm chí trọng tài, đều có từng đạo thanh khí thở ra, trong ánh mắt mọi người, đều tràn ngập rung động không thể tưởng tượng nổi

Prev
Next