Tại cửa ra nội viện, vài đạo nhân ảnh chợt hiện ra, xem diện mạo thì rõ ràng là đám người Tiêu Viêm, Huân Nhi. Theo sau đó còn có Lâm Diễm đang tò mò đi theo.
Tại thời điểm mấy người Tiêu Viêm mới từ trong rừng rậm đi ra thì một giọng nói nhàn nhạt, già nua tại trên đỉnh đầu mọi người bỗng vang lên: “Muốn ra khỏi Nội Viện phải có thủ tín của một vị trưởng lão.Các ngươi một đám người đông như vậy,đến đây là muốn làm gì?”
Nghe thấy âm thanh này,đám người Tiêu Viêm vội vàng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy trên một cành cây một vị lão giả đang đứng, nhìn kĩ lại thì chính là Tô trưởng lão đã gặp ban đầu lúc mới vào Nội Viện.
Tiêu Viêm tiến lên từng bước,đè nén tâm trạng gấp gáp trong lòng xuống rồi cung kính nói với vị lão giả trên cành cây: “Tô trưởng lão, đệ tử là Tiêu Viêm có việc gấp cần phải đi một chuyến ra ngoại viện nhưng thủ tín vẫn chưa lấy được. Xin trưởng lão hãy châm chước cho!”
“Hả? Tiêu Viêm?” Nghe vậy,Tô trưởng lão sửng sốt, liền lập tức đưa ánh mắt tập trung lên trên người Tiêu Viêm, nhìn thấy có chút quen thuộc, gương mặt đang lạnh nhạt nhất thời xuất hiện một chút tươi cười “Ha ha,hóa ra là Tiêu Viêm đồng học, thế nào? Ở bên trong viện buồn quá muốn đi ra ngoài một chút à”
“Nào có tâm tình rảnh rỗi đến vậy, chỉ là có việc gấp cần phải ra ngoài.” Tiêu Viêm cười khổ một tiếng. Sau đó đối với Tô trưởng lão chắp tay nói: “Trưởng lão, xin hãy giúp đỡ cho ” .
Tô trưởng lão thoáng chần chừ một chút, dựa theo quy củ của Nội Viện là không có thủ tín thì tuyệt đối không thể tùy tiện đẻ cho người khác đi ra ngoài, bất quá Tiêu Viêm lại là một trường hợp đặc biệt, chính đại trưởng lão đã tự mình ra lệnh quan tâm chiếu cố đến người này, hơn nữa mặc dù hắn luôn thủ hộ ở nơi này nhưng cũng đã nghe nói đến việc Tiêu Viêm có thể luyện chế ngũ phẩm đan dược bởi vậy tuy vẫn lạnh nhạt nhưng thật ra biểu hiện đã có chút thân thiết.
Nghe được Tiêu Viêm có thực lực Đại Đấu Sư đỉnh, tên tân sinh sắc mặt liền biến đổi, mà hắn cũng rõ ràng sự chênh lệch thật lớn giữa hai bên nên lập tức không dám nói thêm lời khinh bạc nào nữa, mang theo cái mặt xám xịt chạy mất tích.
Đám người Tiêu Viêm tự nhiên không biết sự biến hóa của ngoại viện trong nửa năm qua, hơn nữa dù có biết cũng không thèm để ý, lấy thực lực Bàn Môn hiện giờ, xem như ở bên trong viện đều là bài danh phía trên, nào còn cần để ý tới tân sinh mới vào ngoại viện.
Một đường rất nhanh đã tới được nơi ở của Nhược Lâm đạo sư, bởi vì có hai người Huân Nhi cùng Hổ Gia bởi vậy trên đường cũng hấp dẫn không ít ánh mắt. Một ít học viên cũ cũng nhận ra họ, đồng thời một ít tân sinh gương mặt tò mò nhìn theo trong khi vẫn đang bàn tán về bọn người Huân Nhi
Một đường vội vã tới đây, ước chừng mười phút sau, tòa lầu các lịch sự, tao nhã của Nhược Lâm đạo sư liền xuất hiện trước mắt Tiêu Viêm, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, cước bộ nhanh hơn. Một lát sau, rốt cục đi tới trước cửa, Tiêu Viêm nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa
Cửa phòng liền mở ra, gương mặt có chút tiều tụy xuất hiện trước mặt Tiêu Viêm, thân thể cao ngất, mềm mại, hai chân thon dài mượt mà, không phải Tiêu Ngọc còn có thể là người phương nào?
Mở cửa ra, Tiêu Ngọc nhìn thấy nhóm người này thì ngẩn người ra, bất quá tại lúc ánh mắt chuyển tới Tiêu Viêm, nhất thời ngẩn ra, bên trong đôi mắt trong suốt dần nổi lên sương mù.
Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên thấy Tiêu Ngọc ở trước mặt hắn lộ ra tư thái nhu nhược như vậy, Tiêu Viêm cũng cảm thấy ngạc nhiên, chợt vội vàng nói: “Đừng khóc, đừng khóc, đến tột cùng là làm sao vậy? Ta chính là một mạch không nghỉ chạy tới đây” .
Hàm răng cắn chặt bờ môi đỏ mọng, Tiêu Ngọc cuối cùng vẫn chưa có khóc, chỉ là một tay nàng vội vàng kéo Tiêu Viêm chạy vào phòng trong, thấy dị trạng của nàng như vậy, Tiêu Viêm cũng không dám có chút phản kháng, tùy ý để nàng lôi kéo vào phòng.
Dưới sự hướng dẫn của Tiêu Ngọc, đoàn người xuyên qua đại sảnh, cuối cùng tới trước một cánh cửa, Tiêu Ngọc mới đi chậm lại, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra.
Nhìn thần sắc của Tiêu Ngọc, bàn tay Tiêu Viêm đột nhiên nhẹ nhàng run rẩy,chậm rãi đi vào phòng, chợt nhìn thấy một cái giường,bên trên giường có một nam tử đang nằm.
Nam tử bộ dáng ước chừng 25 tuổi đôi mắt nhắm lại một cách căng thẳng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hơn nữa vẻ mặt hỗn loạn và thống khổ, thân thể ngẫu nhiên lại run rẩy, mà trên khuôn mặt lại cùng với Tiêu Viêm có ba phần giống nhau.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc kia, nắm tay Tiêu Viêm quả thật trong giây lát nắm chặt lại, đôi con ngươi trong lúc này mơ hồ có tơ máu lan tràn ra. Một lát sau, một đạo áp lực vô cùng to lớn cùng với tiếng gầm trầm thấp từ yết hầu lặng yên truyền ra.
“Nhị ca!”