Phía sau cửa gỗ là một căn phòng rộng lớn được bao phủ bằng ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt. Nhanh chóng đi vào, Tiêu Viêm liếc nhìn xung quanh, trên khuôn mặt dần dần nảy lên một chút sợ hãi than thầm.
Toàn bộ vách tường bên trong phòng này là được bao bọc bởi một màu trắng ngọc ngà, thậm chí sàn nhà dưới chân cũng đều là dùng hàng khối bạch ngọc sắp xếp cực kì chỉnh tề đến không có một khe hở nào hợp lại mà thành. Ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt ở đây cũng là từ mấy cái bạch ngoc này mà phát ra. – Thật là thẳng tay vung vãi mà.
Tiêu Viêm miệng không ngừng sợ hãi than, bạch ngọc này ở ngoài giá trị cũng có chút đắt đỏ, bất quá nếu đem dùng để bảo tồn dược liệu thì có hiệu quả cực kì, dưới loại tình huống không gian bên trong bị bịt kín thì dược tính của các loại dược liệu trân quý này sẽ ít bị mất đi, hơn nữa kho dược liệu cũng cần duy trì thời gian rất dài, bố trí đến bực này thật hơn xa xo với việc Tiêu Viêm sử dụng trữ vật giới chỉ.
Trong căn phòng có bố trí mấy đạo hành lang, hai bên hành lang là các quầy bạch ngọc cao lớn được sắp xếp một cách ngay ngắn, Tiêu Viêm tùy ý đi lên một cái hành lang, ánh mắt thoáng nhìn vào quầy bên trong liền trở nên kì dị, vừa nhìn đã biết các dược liệu gặp được đặt ngay ngắn trong đó đều thuộc những loại trân quý hiếm gặp, thỉnh thoảng mơ hồ có nhiều mùi hương thuốc bất đồng tỏa ra. – Âm Hàm Ma Diễm Thảo… Tử Linh Tố Thể Hoa… cái này, hình như kêu là… Hàn Huyết Quả?
Cước bộ chậm rãi đi qua từng quầy, càng xem vẻ kinh ngạc trên mặt Tiêu Viêm càng ngày càng đậm, chẳng hạn như có một gốc cây kì dị hay thậm chí là có một ít loại dược liệu ngay cả tên hắn cũng không biết, nhưng dựa vào hương thơm từ những loại này tán ra, thì chúng tuyệt đối cũng thuộc vào loại trân phẩm.
Thần sắc ngây dại kéo dài một hồi lâu cuối cùng chậm rãi thu lại, nhìn khóe miệng của tiểu bạch y cô nương vẫn còn vương lại một chút chất lỏng vàng óng ánh, Tiêu Viêm không khỏi có chút đau lòng, đây không phải là quá lãng phí sao.
Dùng bàn tay tùy ý chùi đi chất lỏng vàng óng trên miệng, bạch y tiểu cô nương liền mở cập mắt to tròn đen nhánh có chút mơ hồ lạnh lùng của mình liếc về phái Tiêu Viêm. Sau đó nàng tiếp tục dùng cái tay còn lại của mình cầm lấy Băng Hỏa Long Tu quả, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, xem ra cũng là muốn cắn thử thứ này một miếng.
Hành động của tiểu cô nương nhất thời làm cho Tiêu Viêm hồn vía lên mây. Băng Hỏa Long Tu quả này khó khăn lắm mới tìm được, nếu như để cho nàng như vậy ăn mất, thì không biết đến khi nào mới tìm lại được quả thứ hai? – Đừng ăn!
Tiêu Viêm một lần nữa kêu lên, bàn tay vội vàng đưa về trước mặt tiểu cô nương muốn đoạt lại Băng Hỏa Long Tu quả.
Bàn tay vừa mới đưa ra thì liền bị tiểu cô nương kia nhanh như chớp dùng hai ngón tay trắng như tuyết của mình nhẹ nhàng kẹp lấy
Mặc dù cử động của tiểu cô nương xem ra có chút nhẹ nhàng, thế nhưng sau khi bị hai ngón tay kia kẹp vào, sắc mặt Tiêu Viêm chợt biến đổi, nét hoảng sợ có chút nhịn không được hiện lên. Tiểu cô nương này đến tột cùng là loại quái vật gì? Chỉ mới chừng này tuổi mà đã sở hữu thực lực của một đấu vương cường giả. Ý niệm trong lòng xoay chuyển rất nhanh, Tiêu Viêm liền cảm giác được sau lưng của mình đã tràn đầy mồ hôi lạnh.
Sau khi kẹp lấy bàn tay của Tiêu Viêm, bạch y tiểu cô nương hướng về phía Tiêu Viêm, từ cái miệng nhỏ nhắn của tiểu hài từ phát ra một thanh âm non nớt êm tai có phần lạnh lùng, mà không biết có phải gặp ảo giác hay không Tiêu Viêm cảm thấy âm thanh non nớt này còn có một chút sát ý… – Ngươi muốn cướp đồ của ta đúng không?