Để Thôn Thiên Mãng ngăn trở Thiên Viên, Tiêu Viêm đã thuận lợi xông vào bên trong sơn cốc. Nghe tiếng nổ như kinh lôi bạo tạc bên ngoài cốc khẩu, hắn cũng thoáng ngừng lại một chút, đôi mắt xoay lại hướng về phía ngoài cốc.
Chỉ nhìn thấy giữa không trung đang bị thất thải quang mang bao phủ, thân hình khổng lồ của Thôn Thiên Mãng chợt ẩn chợt hiện bên trong quang mang, tản ra một cỗ uy áp mạnh mẽ. Dưới cỗ uy áp này, một cỗ hàn khí màu tuyết trắng cũng cực kỳ mạnh mẽ bao phủ một nửa bầu trời. Dòng khí lưu lạnh như băng trong cốc khiến Tiêu Viêm nhịn không được rùng mình một cái. – Yên tâm đi, nếu bảo Thôn Thiên mãng giết Tuyết Ma Thiên Viên thì có lẽ hơi khó, nhưng bảo nó ngăn cản thì không có vấn đề gì. Ngươi bây giờ mau chóng tìm kiếm “Địa Tâm Thối Thể Nhũ” _ _ đi.
Như rõ được nỗi lo lằng trong lòng Tiêu Viêm, Dược Lão lên tiếng trân an.
– Ân.
Tiêu Viêm gật đầu, không hề do dự quay đầu lại, hướng tầm mắt vào phía tối đen như mực bên trong cốc. Mày nhíu lại, ngón tay nhẹ nhàng chà xát vào nhau, vài ngọn lửa màu xanh bắn ra trên đầu ngón tay, sau đó tản ra khoảng không chung quanh như từng cái lồng đèn. Ánh lửa tỏa ra, đem đen tối phía dưới sơn cốc khu trục đi.
Từ trong ánh lửa, Tiêu Viêm lúc này mới phát hiện diên tích phía trong sơn cốc cốc này lại rất rộng. Cây cối trong cốc mọc thành bụi, loạn thạch như rừng, nhưng lại chẳng có lấy một vật sống. Có lẽ là bị Tuyết Ma Thiên Viên đuổi đi hết. “Hoàn cảnh trong cốc này hơi phức tạp, muốn tìm được “Địa Tâm Thối Thể Nhũ” _ _ e rằng phải tốn ít thời gian.” Trong lòng Tiêu Viêm thì thầm. Tử Vân dực sau lưng hơi rung động, thân hình lại lần nữa lơ lửng trên không. Những ngọn lửa nhỏ màu xanh xung quanh cũng theo đó mà động. Chúng xoay quanh người hắn giống như một người bảo vệ.
Thân hình Dược Lão phiêu hốt hiện ra tử hắc sắc giới chỉ, tay chỉ về phía bên trái nói:
– Bên này.
Thân ảnh liền theo hướng ngón tay chỉ mà lao thân người nhẹ tênh của mình đến trước, Tiêu Viêm cũng vội vàng đuổi theo.
Hai người như xuyên qua thế giới thạch nhũ này, sau mười phút đi bộ, Dược Lão cuối cùng cũng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên thạch nhũ khổng lồ phía trên, bằng vào sự từng trải của ông cũng nhịn không được mà sợ hãi than.
Gốc thạch nhũ xuất hiện trước mắt này, một đầu tiếp xúc với đỉnh động, một đầu đâm thẳng xuống, chiều dài ước đạt hơn trăm mét, chiều rộng cũng cỡ hai người mới ôm hết, quang mang màu trắng nhạt bao quanh thân làm nó trông như một cây cột thủy tinh. Không thể nghi ngờ gốc thạch nhũ này là gốc khổng lồ nhất trong thế giới dưới đất này. Kích cỡ hình thể này chính là một hoàng giả, nó nhận sự triều bái của vô số thạch nhũ chung quanh.
Ánh mắt dần dần dời xuống, phía dưới gốc thạch nhũ này là một tảng đá xanh cực lớn. Tảng đá xanh này có hơn một nửa bị chôn trong đất, mà trên chóp của nó có một cái rãnh sâu chưa đến nửa thước vừa vặn nằm ngay dưới mũi nhọn của gốc thạch nhũ kia. Bên trong cái rãnh chứa một lượng nhũ dịch màu trắng sữa sâu khoảng hai tấc. Phía trên nhũ dịch có một tầng sương rắng nhàn nhạt trôi nổi. Mà dù trôi nổi thế nào cũng không tan ra. Tiêu Viêm hít nhẹ một hơi loại sương này, nhất thời, hắn cảm thấy xương cốt cả người đều tê dại một cách kỳ dị.
Ánh mắt gắt gao nhìn vào chất lỏng màu trắng sữa trong rãnh đá, yết cầu Tiêu Viêm nhịn không được nuốt ực một cái, khuôn mặt lại dâng lên một vẻ kích động. Trong lòng hắn cũng rõ, “Địa Tâm Thối Thể Nhũ” _ _ truy tìm lâu nay mà không được, bây giờ đã xuất hiện trước mặt.