Chương 507: Cuồng Bạo Huyết Mạch

Lâm Tu Nhai sau lưng bỗng nhiên hiện ra đấu khí hai cánh, không chỉ làm cho Tiêu Viêm kinh ngạc, mà cũng là làm cho Nghiêm Hạo và mọi người cũng không khỏi thất kinh, chuyện tốt này xảy ra làm cho mọi người dần dần phục hồi tinh thần lại, nhưng phải giải quyết truyện trước mắt đã. Trong mắt mọi người lại xuất hiện những tia ngưng trọng.

Mặc dù Nghiêm Hạo cũng là giống như Lâm Tu Nhai. Bước một chân vào cánh cửa Đấu Vương cấp bậc, nhưng chỉ là một chút chạm đến, cũng chỉ có thể so sánh với Đấu Linh đỉnh cường giả mạnh hơn một ít mà thôi. Muốn đạt tới như Lâm Tu Nhai dựa vào thực lực của mình ngưng tụ được đấu khí hai cánh, cũng là còn kém hơn rất nhiều, mà từ đó cũng là có thể nhìn ra, Lâm Tu Nhai đi trước hơn hắn rất nhiều.

Đấu khí hóa cánh, dường như là đấu khí trong tu luyện có dấu hiệu đạt được thành quả, dấu hiệu này đại biểu cho việc trở thành cường giả của đại lục, tất cả mọi người đều rõ ràng, chỉ cần có thể tu luyện được đấu khí hóa cánh, như vậy đã trở thành cường giả, đạt được cấp bậc Đấu Vương. Đấu Vương, hai chữ đơn giản thôi nhưng có vô số người thiên phú kiệt xuất suốt đời cố gắng tu luyện, nhưng cuối cùng đạt được cấp bậc Đấu Vương có được mấy ai.

Đấu Linh cùng Đấu Vương, mặc dù chỉ hơn nhau có một giai thôi, nhưng sự chênh lệch như trời với đất vậy. Đấu Linh cùng với người khác chiến đấu, đều cũng chỉ có thể dùng đấu khí trong cơ thể mà chiến đấu, mặc dù đấu khí trong cơ thể Tiêu Viêm so với thường nhân hùng hậu hơn hoặc là tinh thuần một ít, nhưng là bất luận như thế nào cũng đều là dùng đấu khí trong cơ thể để chiến đấu, cho đến thời điểm đều bị khô kiệt.

Mà Đấu Vương, chỉ cần đi vào cấp bậc này trong cơ thể đấu khí chính là có thể dùng được lực lượng của thiên địa, đem nó điều động hóa cho mình sử dụng, cỗ lực lượng kinh khủng có thể san núi lấp biển. Như vậy, từ Đấu linh đến Đấu vương cường giả mà sự chênh lệch của nó có thể nói là như trời và đất vậy. Một cái bằng vào lực lượng của bản thân mình, một cái thì dẫn động được lực lượng thiên địa, manh yếu như thế nào, ai nhìn cũng có thể biết.

Tiếng rống giận tràn ngập sát ý vang vọng phía chân trời, so với lúc trước đuổi giết Lâm Tu Nhai càng hung hiểm hơn, hung hăng xé rách không khí, thân thể mềm mại lay động, vẻ mặt tái nhợt. Hàn nguyệt như một đóa hoa đứng trước một cơn bão hung hãn đánh tới.

Cách đó không xa, Nghiêm Hạo cùng mọi người thấy thế, tất cả mọi người đều giận dữ và không đành lòng, đáng tiếc bởi vì thực lực, không thể ra tay, thế nhưng đều là chỉ có thể nhìn một đóa xinh đẹp bị cơn bão lớn tàn phá mà thôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Quay mắt về phía này cơ hồ nàng hẳn phải chết trong một kích này, Hàn Nguyệt cũng không hi vọng, ánh mắt đẹp chậm rãi nhắm lại, vẻ lãnh diễm động lòng người trên gương mặt làm cho mọi người cảm thấy buồn bả.

Xuy! “

Gió lạnh sắc bén không bởi vì tình cảnh buồn bả này mà động lòng mà nó không có nửa điểm đình trệ, vẫn hung hăng công kích Hàn Nguyệt, nhưng mà kình phong sắp công kích đến Hàn Nguyệt, đột nhiên xuất hiện một đạo hắc ảnh mang theo tiếng sấm rền hiện lên, mà bóng đen hiện lên trong lúc đó khẽ ôm lấy Hàn Nguyệt làm cho kình phong sắc bén kia vồ hụt, cũng là trong nháy mắt tiêu mất bóng dáng.

Cách đó không xa, Nghiêm Hạo và mọi người nhìn thấy biến cố đột ngột xuất hiện mà cảm thấy sững sờ, chợt ánh mắt vội vàng dời đi, cũng là nhìn thấy cách đó khoảng trăm mét trên một ngọn cây, một đạo hắc ảnh nhẹ nhàng đứng đó, mà Hàn Nguyệt cũng đang mềm nhũn nằm trên tay.

Trên ngọn cây, bóng đen cúi đầu nhìn trong lòng ngực mình một người lãnh diễm động lòng, nhưng bây giờ khuôn mặt đang tái nhợt. Nhẹ nhàng ôm lấy thân hình gọn gàng thư sướng của nàng, nhìn khuôn mặt động lòng người. Cách đó không xa có mấy ánh mắt đang soi mói nhìn, hắn chỉ có thể đem thân thể sinh đẹp kia khẽ đặt xuống, cười nói: – Hàn Nguyệt học tỉ, ngươi không sao chứ?

Nghe được thanh âm, Hàn Nguyệt kia nhắm chặt đôi lông mi thon dài run nhè nhẹ vài cái, chợt kinh hãi mở mắt ra, trong ánh mắt nhìn thấy trước mặt xuất hiện một gương mặt thanh tú tuổi trẻ, đột nhiên xuất hiện trước mặt mình. Nàng khẽ run run cái miệng nhỏ hồng nhuận của mình ngạc nhiên nói: – Ngươi… Ngươi… Tiêu Viêm?

Prev
Next