Chậm rãi tiến đến gần đại môn. Có vài tên thủ vệ nhận ra gương mặt Tiêu Viêm, thoáng ngẩn ngơ một lúc, sự hưng phấn dần tràn ngập trên mặt. Khi Tiêu Viêm tiến đến gần, mấy người cùng dùng hết sức lực cùng hô lớn: – Thủ lĩnh!
Thanh âm ồn ào khiến cho không ít người ngoái nhìn, Tiêu Viêm hướng về đám thủ vệ, khẽ nở nụ cười bất đắc dĩ. Tiến lên vài bước, vỗ vỗ vai một người trong đám. Sau đó lại thong thả tiến vào khu vực của tân sinh. Để lại đằng sau người thủ vệ đứng ngơ ngẩn, bởi được yêu mà hóa sợ vì hành động vỗ vai của hắn. – Hắc hắc, mới cách biệt một tháng, có vẻ thực lực của thủ lĩnh lại tinh tiến không ít a, xem ra không bao lâu nữa, Bàn Môn chúng ta sẽ xuất hiện một cường giả Đấu Linh. Đến lúc đó, cũng không cần phải xem sắc mặt những kẻ khác nữa rồi.
Nhìn bóng dáng Tiêu Viêm thấp thoáng, thủ vệ lúc trước bị Tiêu Viêm vỗ bả vai không khỏi nhếch miệng cười nói.
– Gì, thủ lĩnh hiện tại lại còn sợ ai? Các ngươi thường xuyên phục vụ gần Thiên Phần Luyện Khí tháp, chẳng lẽ ngay cả sự kiện hãi nhân kia cũng chưa nghe nói qua? Hắc hắc. Chỉ một chiêu liền đem tứ tinh Đấu Linh mất đi sức chiến đấu. Trong nội viện này, có bao nhiêu người có thể làm được loại chuyện như thế? – Sự kiện đó ta cũng được nghe nói a. Ha ha, hiện giờ tại bên trong tháp tu luyện. Các thế lực khác nghe thấy người Bàn Môn chúng ta, cũng không còn đem mắt chó nhìn người như trước nữa. Phần lớn đều là bởi nguyên nhân của thủ lĩnh!
Tiêu Viêm dĩ nhiên là nghe không được lời nói của thủ vệ, lúc này đang từ từ tiến vào khu vực riêng biệt dành cho tân sinh.
Các thành viên Bàn Môn ngẫu nhiên qua lại, trông thấy Tiêu Viêm, đều ngẩn người ra, rồi vội vàng xoay trở lại nhường đường, ánh mắt ánh lên sự kính sợ cùng tôn sùng, đồng thời mang theo chút nghi hoặc nhìn Tiêu Viêm đi qua.
– Đúng vậy, cho dù hạ thấp tiêu chí, nhưng chẳng lẽ dựa vào đám tân sinh mới tiến vào viện không lâu tuyển chọn trưởng lão dự bị sao?
Lời nói của Lâm Diễm vẫn trắng trợn như trước. Hắn quên rằng bốn người trước mặt chỉ mới đi vào Nội Viện chưa đầy đến hai tháng.
Đối với lời nói ác độc của Lâm Diễm. Tiêu Viêm đành phải bất đắc dĩ lắc đầu. Hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn trời, ánh mắt lóe ra nhãn quang bất định. Có lẽ… Đây chính là một cơ hội