Chương 438: Đại Phản Kích

Xuy! _”

Nhìn hai tấm hỏa tinh tạp gối lên nhau mà quang mang không ngừng lóe qua cho đến khi tối đen, trên tinh tạp số lượng lại lần nữa nhảy lên. Tiêu Viêm mỉm cười, hiện tại hỏa năng trên hỏa tinh tạp của hắn ước chừng đã chứa tới số lượng ” _ 74 ” rồi, như vậy tính ra, những hỏa năng này dường như cũng đủ cho hắn ở bên trong nơi gọi là ” Thiên Phần Luyện Khí tháp _” tu luyện thời gian hơn hai tháng, thu hoạch như thế này có thể nói là rất lớn.

” _ Thêm chi đội ngũ này nữa, thì đến thời điểm hiện tại hẳn là có năm chi thua bởi trong tay chúng ta rồi. _”

Huân Nhi đem tinh tạp của mình cất kỹ, liếc mắt nhìn năm người bị Tiêu Viêm đánh bất tỉnh sau đó theo thường lệ cột lên thân cây, cười dài nói: ” _ Trừ hai chi gọi là Hắc – Bạch song sát kia, chúng ta còn có thể tiếp tục cướp ba chi đội ngũ nữa. _”

” _ _ _ _ _ Bất quá rừng rậm quá lớn, muốn ở trong đây tìm được ba chi đội ngũ, thì thật có chút khó khăn a, mà một khi tin tức của chúng ta lộ ra, chỉ sợ mấy đội ngũ này cùng lúc chạy tới bao vây chúng ta, mặc dù trải qua hai ngày huấn luyện này, chúng ta phối hợp với nhau tuy rằng so với trước kia mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng đó cũng chỉ là đơn thuần ứng phó nhanh chóng với một chi đội ngũ, hai chi mà nói, đó đã là cực hạn, ba chi, thì tuyện đối là bại. _” Hổ Gia trầm ngâm nói.

Tiêu Viêm nhíu mày, một lúc sau, ánh mắt quét về phía năm tên tân sinh trong khu đất trống vẫn còn ở trong trạng thái trợn mắt há hốc mồm, tâm chợt động, chậm rãi nói:

” _ Bây giờ đội ngũ học viên cũ còn có tư cách tiếp tục tham gia cuộc săn, trừ đi Hắc-Bạch song sát thì chỉ còn có ba đội, cũng chỉ là mười lăm người, mà tân sinh chúng ta thì không có hạn chế và bị mất đi tư cách nếu “Hỏa Năng” _ _ _ _ ít hơn “Mười ” , cho nên ta nghĩ, bây giờ tân sinh còn đang lang thang trong rừng, hẳn là cũng không ít. Rừng rậm này quá lớn dù bọ họ có bản đồ lộ tuyến, cũng rất khó ở trong khoảng thời gian ngắn ngủn như vậy, thành công rời đi. _”

Nhìn ấm ức nộ hỏa cùng oán phẫn dâng lên trên khuôn mặt mấy tân sinh bên kia, Tiêu Viêm khẽ gật đầu, hắn muốn, chính là loại tức giận từ phẫn nộ hội tụ lên!

Nhánh cây trong rừng bỗng nhiên dao động một trận, hai ba bóng người lướt ra, nháy mắt đảo qua mấy chục đạo ánh mắt giữa sân.

” _ Tiêu Viêm học trưởng, chúng ta đã chiếu theo lời ngươi, đem vị trí của chúng ta lộ ra cho ba chi đội ngũ nội viện học viên cũ kia, hiện tại bọn họ đang hướng bên này chạy tới! _”

” _ _ _ _ _ Hảo. _”

Bàn tay chém xuống một chỗ thật mạnh, Tiêu Viêm đột nhiên đứng lên, ánh mắt nhìn chung quanh, tuy rằng mấy tân sinh bên kia hình tượng chật vật, nhưng trong mắt đều bị lửa giận tràn ngập, trầm giọng nói:

” _ Các vị, ẩn núp thân hình cho tốt, hôm nay chúng ta sẽ cấp cho đám học viên cũ vênh váo tự đắc này một cái tát thật đau! _”

Theo thanh âm Tiêu Viêm vừa dứt, gần bốn mươi mấy tân sinh giữa sân (tràng) nhất thời cực kỳ nhanh nhẹn xông vào bên trong đám cây cối rậm rạp chung quanh, gần như là trong nháy mắt, vốn trên khu đất trống đông đúc người giờ lại trở thành trống rỗng.

” _ Mấy vị, chuẩn bị tốt đi, chúng ta sẽ nhổ cỏ, bứng gốc bọn chúng! _” Tiêu Viêm hướng về phía Huân Nhi bốn người mỉm cười nói.

” _ Ân! _”

Rừng cây rậm rạp, trên đỉnh đại thụ, hai gã lão giả ngồi xếp bằng lại mở hai mắt ra, cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, tiếng cười nhẹ.

” _ Hắc hắc, náo nhiệt đây rồi!”

Prev
Next