Chương 422: Bình An Sau Giải Đấu!

Chậm rãi hành tẩu trên con đường rợp bóng cây sau học viện, Tiêu Viêm híp mắt lại, cũng không quá mức để ý những ánh mắt nóng bỏng chung quanh phóng tới. Từ sau lúc đoạt quán quân trong cuộc thi tuyển hai ngày trước, loại ánh mắt này liền liên tục dõi theo Tiêu Viêm. Lúc mới bắt đầu thật ra khiến hắn có chút phiền không chịu nổi, bất quá một thời gian sau, thật sự chỉ có thể lãnh đạm giả bộ không thấy, về mặt này, hắn cũng không có cách nào khác, dù sao mắt cũng ở trên thân người khác.

Hôm nay cách ngày thi tuyển kết thúc đã hai ngày rồi, Tiêu Viêm không chỉ đem thương tích trong lúc thi đấu hoàn toàn khôi phục, mà thực lực cũng triệt để củng cố tại cấp bậc lục tinh Đại Đấu Sư, cơ hồ bất kỳ lúc nào đều ở trạnh thái đỉnh phong, đấu khí trong cơ thể giống như hồng thủy lưu chuyển không ngừng, làm cho Tiêu Viêm toàn thân đều lộ ra một cỗ cảm giác thư sướng.

Dựa theo quy củ của học viện, trong vòng bảy ngày sau khi cuộc thi kết thúc, học viên thi tuyển từ hạng năm mươi trở về trước, liền được chuẩn bị tiến vào Nội Viện, mà Tiêu Viêm trong năm hạng đầu, thì có thể trong bảy ngày này, lựa chọn thời gian tiến vào tàng thư các của học viện, đạt được khen thưởng, bọn hắn có tư cách ở trong đó dựa vào vận khí, lựa chọn một ít thứ gì đó cho mình.

Đối với tàng thư các thần bí mọi người nhớ mãi không quên kia, Tiêu Viêm thực cũng có vài phần hứng thú, bất quá theo quy củ lúc vào trong, phải là năm người đứng đầu đồng thời đi vào, mà bây giờ Bạch Sơn, Hổ Gia, Ngô Hạo ba người, đều còn nằm trong y sở. Theo lời Lục Mục, không có thời gian ba đến năm ngày, ba người bọn họ đừng mơ bước xuống đất. Lúc nói lời này, ánh mắt Lục Mục nhìn về phía Tiêu Viêm có chút quái dị cùng hoan hỉ, hiển nhiên, hắn nhớ lại thời điểm chiến đấu với Tiêu Viêm, tên gia hỏa này không có nổi điên đem mình đánh cũng thành bộ dạng thê thảm vậy. Làm người Luyện Dược Hệ vài ngày, đau khổ ba người Bạch Sơn phải chịu, hắn thật ra tận mắt thấy rõ ràng.

Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lời này của Tiêu Viêm, làm cho trên mặt Tiêu Mị nhiều nét cười hơn, gật gật đầu.

“Tốt lắm, ta cũng phải về trước. Nhớ kĩ, có đến chỗ Nhược Lâm lão sư tìm ta.” Tiêu Viêm cười cười, vỗ vỗ vai Tiêu Mị, xoay người về đường nhỏ bên ngoài bước đi.

Đứng tại chỗ, Tiêu Mị nhìn bóng dáng kia đi xa, bỗng nhoẻn miệng cười. Đây tựa hồ là cơ hội đánh vỡ cục diện bế tắc sao?

Năm ngày sau cuộc thi tuyển, đang lúc Tiêu Viêm trở về lâu các riêng của Nhược Lâm đạo sư, lại nhìn thấy đám người Nhược Lâm đạo sư, Huân Nhi, Tiêu Ngọc vừa lúc toàn bộ ở trong, mà trước mặt các nàng, một trung niên nhân mặc bào phục đạo sư học viện.

“Ha ha, chuyện gì thế?” Tủm tỉm tiến vào phòng khách, Tiêu Viêm ném ánh mắt đến Huân Nhi, mỉm cười nói.

“Tiêu Viêm ca ca, vị này là Khố Lỗ đạo sư.” Huân Nhi cười nhẹ tiến lên đón, thuận tay tiếp nhận áo khoác của Tiêu Viêm, ôn nhu nói: “Ba người Bạch Sơn đã khôi phục, dựa theo quy củ, xế chiều hôm nay, là thời diểm chúng ta tiến vào Tàng Thư Các.”

Cước bộ hơi tiến lên một chút, Tiêu Viêm ngẩn ra, chợt cười tủm tỉm gật đầu. Rốt cuộc cũng tới rồi, đối với cái gọi là Tàng Thư Các này, hắn cũng đã mong chờ đã lâu. Hiện tại, hi vọng nó sẽ không làm cho mình thất vọng.

Prev
Next