Chương 420: Không Lưu Tình Chút Nào

Trước vô số ánh mắt đang nhìn gần như dại ra, bụi mù tràn ngập khắp quảng trường đang chậm rãi tiêu tán, xuất hiện trong tầm mắt mọi người là đống hỗn độn đầy đá vụn, trên đài vang lên từng trận âm thanh lạnh lẽo.

Lúc này, tảng đá lớn cứng rắn ở quảng trường đã hoàn toàn biến thành đá vụn, một cái hố sâu và lớn xuất hiện giữa bãi đá vụn, bên cạnh cái hố, quái thạch Lâm Lập kia bộ dáng, so với lúc trước trận đấu ở quảng trường, hoàn toàn là hai cái bộ dạng khác nhau, ai cũng không nghĩ tới, Tiêu Viêm cùng Bạch Sơn ba người đối chiến lại tạo thành lực phá hoại khủng bố như vậy.

“Hắn thật sự là biến thái a.” Tiêu Ngọc trừng mắt nhìn quảng trường biến thành phế tích sau trận đấu, một lúc sau mới thở hắt ra, cười khổ nói, cho dù nàng đã rất xem trọng gã biểu đệ từ nhỏ đã đặc biệt này, mà vẫn không dự đoán được, hắn chỉ vẻn vẹn hai năm thời gian không thấy hiện giờ đã mạnh mẽ đạt đến trình độ làm người ta phải xấu hổ như thế này.

Bên cạnh, Nhược Lâm đạo sư cũng gật gật đầu cùng cảm nhận, trong lòng thầm nghĩ, gã này hai năm nay rốt cuộc là tu luyện như thế nào? Lúc trước ở Ô Thản Thành, Tiêu Viêm mặc dù thiên phú bất phàm, dù dùng hết sức cũng chỉ ở trong tay nàng đỡ được 20 hiệp, mà bây giờ, nếu Nhược Lâm đạo sư cùng Tiêu Viêm đối chiến, chỉ sợ phần thắng không lớn.

Đống đổ nát ở quảng trường, nơi vô số luồng ánh mắt đang hội tụ, một đạo thân ảnh màu xanh xinh đẹp bỗng nhiên xuất hiện phía trước tảng cự thạch, ánh mắt quét quanh bãi phế tích, cuối cùng dừng lại ở cái hố sâu kia, mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của ba cổ hơi thở suy yếu.

Màn tro bụi ở bên trong hố sâu cũng dần dần hạ xuống, tình cảnh bên trong rốt cục cũng hoàn toàn xuất hiện.

Nhưng mà tiếng quát của hắn còn chưa kết thúc bóng đen đã xẹt qua trước mắt, nơi bụng Bạch Sơn chợt truyền đến một trận đau nhức, một cỗ cự lực đem cơ thể chấn mạnh sau đó trượt về sau, cuối cùng nện trên vách đá, tiếng xương cốt vỡ vụn rất nhỏ vang lên.

“Tiêu Viêm, ngươi … _” công kích đột nhiên tới làm cho Hổ Gia cùng Ngô Hạo ngẩn ra, rồi rất nhanh phản ứng, cả người nhanh chóng lui lại, trong miệng liền quát.

” _ Một cước lúc trước, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua? _” Trong lúc Hổ Gia mau chóng lui lại, bóng đen vẫn như quỷ mỵ lao tới, một lời nói lạnh lùng nhàn nhạt vang lên.

” _ Tiêu Viêm, ngươi dám!” Lời nói lạnh lùng làm cho Hổ Gia trong lòng phát lạnh, âm thanh trở lên bén nhọn, từ nhỏ đến lớn, lấy thân phận bối cảnh, chưa từng bị người lăng nhục như vậy?

Tiêu Viêm sắc mặt lạnh lùng, mặc kệ tiếng thét chói tai của Hổ Gia, không chút do dự, chân phải thoáng động mang theo một cỗ kình khí cường hãn với âm thanh trầm thấp đá mạnh vào bụng Hổ Gia. Theo một tiếng vang nặng nề, cơ thể Hổ Gia rơi trên mặt đất, trượt dài tạo thành một vệt dài hơn mười thước, đập thật mạnh vào một chỗ trên tảng đá, lập tức liền phun ra một ngụm máu tươi.

Quay mắt về phía Tiêu Viêm gần như trả thù truy đuổi, Ngô Hạo không nhìn về phía hai người, cắn chặt hàm răng, huyết sắc đấu khí không còn nhiều lắm trong cơ thể đều xuất hiện mạnh mẽ bên ngoài thân, mà ở thời điểm đấu khí hiện lên, Ngô Hạo tốc độ rõ ràng cũng nhanh hơn không ít.

Nhưng mà, Ngô Hạo đang bị trọng thương, sao có thể cùng Tiêu Viêm so sánh, ngay sau khi Hổ Gia bị đánh bay, bóng đen liền như bóng với hình xuất hiện phía sau, một cỗ kình khí hung hãn ầm ầm nện trên lưng Ngô Hạo.

“Cái này là cho Huân Nhi, nếu không phục tùy lúc có thể tìm ta. Trong ba người, cũng chỉ có ngươi là có thể để cho Tiêu Viêm ta coi trọng. _”

” _ Ầm!”

Đang lui về phía sau thì cơ thể đột nhiên bị kiềm hãm, sau lưng truyền đến một luồng lực đạo mạnh, trực tiếp làm cho thân thể Ngô Hạo trước sau đảo lộn, cuối cùng biến thành cái bầu hồ lô lăn hơn mười vòng ra sau, lúc này hắn mới khó khăn dừng lại, xóa đi vết máu ở khóe miệng, ngẩng khuôn mặt trắng bệch lên nhìn ánh mắt đạm mạc của hắc bào thanh niên đã đình chỉ truy kích, hắn ói ra một ngụm máu, qua nhiều năm như vậy, hắn là lần đầu tiên bị đồng học đánh thành bộ dáng này.

Ánh mắt gắt gao dừng lại thân hình thanh niên có chút gầy gò, sau một lúc lâu, Ngô Hạo thanh âm khàn khàn từ trong miệng hộc ra một từ.

“Phục!”

Prev
Next