Một thanh âm nhàn nhạt thình lình vang lên, trực tiếp làm cho quảng trường vừa mới xuất hiện một ít tiếng thì thầm khe khẽ, đột nhiên một lần nữa yên tĩnh trở lại, từng đạo ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc hướng về phía hắc bào thanh niên lưng đeo trọng thước thật lớn ở giữa quảng trường, nhất thời toàn bộ quảng trường lặng ngắt như tờ.
“Tiêu Viêm ca ca” Huân Nhi nhìn lên quảng trường, thanh niên tóc đen tuy rằng so với hai năm trước đây đã cao lên không ít, nhưng đã gầy đi không ít.
Trên mặt nàng mang theo một nụ cười tinh xảo, toát ra một chút dáng vẻ thanh nhã nhất thời khiến cho các nam đệ tử ở xung quanh nhìn thấy trong lòng tràn ngập cảm giác thèm muốn.
“Cái tên kia đúng là cái đồ hay khoe khoang, lần nào cũng đều phải làm ra động tĩnh lớn như vậy sao.” Tiêu Ngọc gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng dáng đã hai năm không gặp kia. Trong lòng nhẹ nhõm thở ra một hơi. Nhưng ngoài miệng lại vẫn có chút không buông tha nói.
“Hì hì, Tiêu Ngọc tỷ tỷ, kia chính là Tiêu Viêm ca ca mà Huân Nhi hay nhắc tới sao? Không nghĩ tới vào thời khắc tối hậu lại kịp thời chạy được đến đây đâu.” Mấy cô gái trẻ ở bên cạnh Tiêu Ngọc, tựa hồ là bạn đồng học của Huân Nhi, tất cả đều mở to đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang ở giữ sân, cười hì hì hỏi
_”Đúng vậy, đó đúng là tên hỗn tiểu tử đã làm cho Huân Nhi phải nóng ruột nóng gan đó, khiến các ngươi thất vọng rồi có phải không? Tiêu Ngọc khẽ liếc mắt về phía Huân Nhi đang hé miệng cười khẽ, không khỏi nói.
” _ Hăc hắc, điều này còn phải xem thực lực của hắn như thế nào đã, bề ngoài đẹp đẽ mà thực lực tồi tệ, thì có ích lợi gì? _” Các thiếu nữ hi hi ha ha nói.
Ngay tại lúc tất cả mọi người đều nghĩ sẽ xuất hiện một màn huyết tinh, thì ngay lúc đầu thương còn cách yết hầu Tiêu Viêm vẻn vẹn không đến nửa tấc, thì đầu thương như bị vật gì cản lại ở trên không, đột nhiên cứng ngắc ngưng lại!
Vô số ánh mắt di động theo chiều dài của trường thương, từ mũi thương dần dần đi xuống, cuối cùng dừng lại ở chỗ cán thương. Nơi đó, một bàn tay trắng trẻo thon dài, đang gắt gao nắm lấy cán thương, mà một kích hung hãn vô cùng kia của Tiết Băng, thế nhưng lại có thể bị bàn tay kia, mạnh mẽ ngăn cản lại.
Ở giữa quảng trương, vô số ánh mắt lại tiếp tục theo bàn tay chậm rãi di động, cuối cùng dừng lại ở trên khuôn mặt bình thản của hắc bào thanh niên kia, nhất thời, toàn trường ồ lên!
Chậm rãi ngẩng đầu, Tiêu Viêm hướng Tiết Băng vẻ mặt đang đại biến ở trước mặt, cười nhẹ, khóe miệng nhấc lên tạo thành một độ cong rất nhỏ, nhẹ giọng nói: “Nhất chiêu!”
Dứt lời, Tiêu Viêm thân hình nhoáng lên, nháy mắt biết thành một bóng đen mơ hồ, hữu quyền nắm chặt, kình khí bén nhọn phát ra, nhất thời một âm thanh chói tai vang lên!
Cảm thụ được kình khí khủng bố đột nhiên đánh tới, đồng tử Tiết Băng đột ngột co rút, trên khuôn mặt hiện lên một tia hoảng sợ!