Trong đại sảnh, Tiêu Chiến và ba vị trưởng lão đang cùng vị lạ lẫm lão giả kia nói chuyện với nhau, bất quá vị lão giả này tựa như có việc gì đó khó nói, lời nói mỗi khi đến miệng lại bất đắc dĩ nốt lại, mà mỗi lần như vậy, kiều quý thiếu nữ ngồi bên cạnh lại nhịn không được liếc mắt nhìn lão giả Vểnh tai lắng nghe một hồi, Tiêu Viêm có chút nhàm chán lắc đầu
“Tiêu Viêm ca ca, ngươi biết thân phân phận bọn họ không?” Đang lúc Tiêu Viêm nhàm chán muốn ngủ gật, Tiêu Huân Nhi mảnh khảnh ngón tay lại mở ra cổ xưa bộ sách, mỉm cười nói. “Ngươi biết?” Tò mò quay đầu lại, Tiêu Viêm kinh ngạc hỏi.
“Nhìn thấy trên bào phục của họ có vân thải ngân kiếm không?” Mỉm cười một cái, Huân Nhi nói
“Nga?” Trong lòng chấn động, ánh mắt Tiêu Viêm chuyển hướng đến ba người, quả nhiên phát hiện một đám mây có hình ngân kiếm.
“Bọn họ là người của Vân Lam tông?” Tiêu Viêm kinh ngạc thấp giọng nói.
Tuy không ra ngoài lịch lãm, bất quá Tiêu Viêm đọc trong một số bộ sách có Vân Lam tông đại khái giới thiệu, Tiêu gia ở tại một thành thị tên là Ô Thản thành, Ô Thản thành thuộc về Gia Mã đế quốc, tuy nhiên tòa thành này nhờ có ma thú sơn mạch địa lợi mà được nằm trong nhóm các đại thành thị, bất quá cũng xếp ở gần cuối.
Gia tộc của Tiêu Viêm, tại Ô Thản thành rất có phân lượng, bất quá cũng không phải là duy nhất, trong thành còn có hai đại gia tộc khác, thực lực không kém Tiêu gia bao nhiêu, tam phương không ngừng minhnh tranh ám đấu mấy chục năm, cũng bất phân thắng bại… Nếu nói Tiêu gia ở Ô Thản thành độc bá, thì Vân Lam tông có lẽ phải nói là độc bá cả Gia Mã đế quốc! Chênh lệch của hai bên giống như hồng câu, khó trách ngay cả phụ thân ngày thường nghiêm túc, trong lời nói cũng rất kính sợ. “Bọn họ đến gia tộc ra làm gì?” Tiêu viêm có chút nghi hoặc thấp giọng hỏi.
“Huân Nhi, ngươi đối với bọn họ hình như rất rõ ràng? Ngươi trước kia theo ta nói một số việc có lẽ ngay cả phụ thân ta cũng không biết. Ngươi vì sao lại biết được?” Vỗ nhẹ tay áo, ngữ khí của Tiêu Viêm bỗng nhiên chuyển đổi, hỏi.
Huân Nhi chấn động, cũng chỉ mìm cười không nói. Bạn đang đọc truyện tại – http://truyenyy.vn
Nhìn Huân Nhi tránh né tư thế, Tiêu Viêm chỉ có thể bất đắc dĩ liếm liếm môi. Huân Nhi tuy cũng họ Tiêu, bất quá cùng hắn không có chút huyết thống quan hệ nào, hơn nữa Tiêu Viêm cũng chưa bao giờ gặp qua cha mẹ của Huân Nhi. Mỗi khi hắn hỏi phụ thân, phụ thân hắn cũng ngậm miệng không nói, hiển nhiên hắn đối với cha mẹ của Huân Nhi rất kiêng kị, thậm chí là… Sợ hãi!
Tại trong lòng Tiêu Viêm, thân phận của Huân Nhi cực kỳ thần bí, nhưng mặc kệ hắn hỏi thế nào, tiểu ny tử này sẽ thông minh lấy trầm mặc ứng đối làm Tiêu Viêm có kế hoạch cũng không chỗ thi triển “Ai, coi như thua ngươi, không nói thì không nói vậy…” Lắc lắc đầu, Tiêu Viêm sắc mặt bỗng nhiên âm trầm lại, bởi vì lão giả tại Nạp Lan Yên Nhiên không ngừng thúc dục ánh mắt, vị lão giả kia rốt cục cũng đứng lên… “A a, Nhờ Vân Lam tông hướng phụ thân thị uy sao? Nạp Lan Yên Nhiên này thật sự là rât có thủ đoạn…” Trong lòng Tiêu Viêm vang lên phẫn nộ cười lạnh.