Tiếng rống mang theo dao động kỳ dị, ở bên trong dãy núi cuồn cuộn lan nhanh ra khắp nơi. Một lúc sau mới dần dần tiêu tán, dãy núi vừa lâm vào im lặng mới dần dần khôi phục lại một chút sinh khí.
Phía trên vách núi, Tiêu Viêm bỗng nhiên che cổ lại, kịch liệt ho khan vài tiếng, sau đó dùng sức nuốt mấy khẩu nước miếng, cảm giác như hỏa thiêu nơi yết hầu kia mới dần dần suy yếu một chút.
“Đây là phản ứng bình thường, không cần quá mức lo lắng.” Nhìn thấy biểu hiện của Tiêu Viêm, Dược Lão cười an ủi.
“Lão sư, ta kế thừa thành công sao?” Khuôn mặt Tiêu Viêm tuy có chút đỏ lên vì ho khan kịch liệt, nhưng vẫn mang theo một vẻ hưng phấn, vội vàng hỏi tới.
“Ân, xem ra quả thật là thành công chiếm được linh hồn kỳ dị long khí đáng sợ kia, Dược Lão cười nói, trong tiếng cười có chút vui mừng.
Nghe vậy, hưng phấn trên khuôn mặt Tiêu Viêm càng đậm, tuy rằng lúc này Âm Dương Huyền Long Đan không làm cho thực lực hắn lập tức tăng lên, bất quá cái gọi là long khí này lại làm cho hắn có thêm một loại thủ đoạn công kích nằm ngoài dự đoán của mọi người. Có thể tưởng tượng được, thứ này hẳn sẽ mang đến sự trợ giúp thật lớn cho Tiêu Viêm.
“Bất quá hiện tại người mới chỉ kế thừa thành công long khí trong Âm Dương Huyền Long Đan, nếu chỉ đơn thuần dựa vào nó mà phát ra loại sóng âm này, đối với yết hầu ngươi thương tổn quá lớn. Vạn nhất vô ý một chút, có thể trở thành câm điếc, tổn thất loại này quá lớn rồi. _” Dược Lão trầm ngâm nói.
” _ Cái gọi là long khí sóng âm này, cần phải có một loại sóng âm đấu kĩ cùng loại mới có thể sử dụng a ” Tiêu Viêm khẽ nhíu mày, nghe được lời khuyên của Dược Lão, hắn không khỏi cười khổ: ” Loại đấu kĩ này, quá khó gặp đi, muốn đoạt được tới tay, thật không đơn giản như nói a. __”
Theo con đường lớn hai bên cây cối xanh um này đi đến gần tòa trấn nhỏ kia, bầu không khí hỗn loạn trong Hắc Giác vực quả thật hoàn toàn bị ngăn cách ra ngoài.
Khoảng mười phút sau, Tiêu Viêm đứng ở cửa trấn nhỏ, ngẩng đầu liếc mắt đến tấm biển trên cổng thôn, cái tên bình thường đến dân dã, nếu đặt ở bên trong Hắc Giác vực, hẳn ngày hôm sau đã bị san bằng.
“Hòa Bình trấn”, đây là cái trấn nhỏ đầu tiên từ Hắc Giáp vực tiến vào Già Nam học viện!
Đứng ở cửa trấn nhỏ, Tiêu Viêm vừa muốn bước vào trong trấn, bỗng nhiên cảm giác được thanh âm chung quanh chợt im lặng đi rất nhiều, có chút kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện một ít người từ Hắc Giác vực tới sắc mặt trắng bệch, chân tay run rẩy nhìn một cây đại thụ không xa ở bên phải cửa trấn.
Đại thụ màu tối đen, tán cây vươn ra bốn phương tám hướng, giương nanh múa vuốt, ở dưới ánh trời chiều, lộ ra một chút âm lãnh nhàn nhạt, ánh mặt chậm rãi đảo qua trên cây, đồng tử Tiêu Viêm chợt co rút lại. Chỉ thấy trên nhánh cây kia có một ít thi thể xen kẽ bên trong, gió nhẹ lướt qua, lắc lắc lắc lắc, phát ra thanh âm làm người khác sởn tóc gáy.
“Đây là “Tử Linh thụ” sao!” Yết hầu Tiêu Viêm chậm rãi nuốt một khẩu nước miếng, mồ hôi lạnh từ trên tráng lặng yên rơi xuống.