Rừng bạt ngàn trải dài tít tắp, tận cuối trời chỉ một màu xanh ngát trong mắt. Bỗng dưng cơn gió nhẹ từ đâu thoáng qua, khiến từng cơn sóng màu xanh lan tỏa mênh mông khắp tầm nhìn, quả thật có chút đồ sộ
Trên màu xanh của biển rừng kia là bầu trời xanh thẳm bao la. Lúc này thỉnh thoảng có vài đạo nhân ảnh xẹt qua xẹt lại như chim ưng đang tìm mồi, cẩn thận dò xét từng khoảng rừng. Bất quá tìm kiếm trong biển rừng khổng lồ này chẳng khác gì mò kim đáy bể, hơn nữa những gợn sóng màu xanh liên miên không dứt lại càng khiến hy vọng tìm được mục tiêu trở nên vô vọng.
Hồi lâu tìm kiếm tại biển rừng không đạt được kết quả gì, những bóng người kia bất đắc dĩ đưa mắt nhìn nhau như hy vọng vào đối phương, nhưng rất nhanh chỉ nhận được những cái lắc đầu. Sau đó lại rất nhanh tách ra, bay đi khắp tám hướng.
Phía dưới rừng rậm xanh ngát kia, một cây đại thụ nằm lẫn giữa không biết cơ man nào những cây đại thụ khác, hầu như không hề có điểm gì nổi bật.Trên cây đại thụ, có một cái chạc cây được che lấp bởi rậm rạp cành lá. Chỉ thoáng nhìn qua quả thật khó có thể nhận ra nó đang che giấu cái gì
Bỗng nhiên một tiếng hít thở nặng nề và một loạt tiếng cắn răng rất nhỏ vang lên trong đám lá cây. Một lát sau, đám lá khẽ được vạt ra, hé lộ dần một gương mặt đang ngước mắt cẩn thận nhìn lên trời, tận tới khi những bóng người trên kia tách ra thì mới dám thở nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống tựa hẳn vào thân cây. Trên trán mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống.
Sau khi thở dốc vài hơi, Tiêu Viêm vội vàng thấp giọng gọi khẽ trong lòng: “Lão sư? Sao rồi?”
“Ân” Thanh âm già nua đầy vẻ mệt mỏi hồi lâu sau mới vang lên trong lòng Tiêu Viêm: _” Tiểu tử, tình huống lần này có một chút không ổn, hai lần liên tiếp sử dụng Phật Nộ Hỏa Liên khiến linh hồn lực của ta gần như kham không nổi. Nếu không phải là đã dùng qua Thất Huyễn thanh linh tiên mà ngươi đưa,chỉ sợ ta lại tiếp tục phải ngủ say lần nữa.
Nghe vậy, Tiêu Viêm chợt ngẩn ra rồi rất nhanh gật gật đầu đầy mừng rỡ. Tin tức này quả thật quá tốt. Dưới tình huống như hiện tại,tin tức tốt quả thật không nhiều.Tình huống lúc này, tứ phía đều có người đuổi giết, thực lực có thể tăng lên bao nhiêu, cơ hội bảo mệnh, tự nhiên cũng là có thể gia tăng bấy nhiêu.
Hơi nghiêng đầu liếc nhìn về khoảng rừng rậm phía sau lưng, Tiêu Viêm nhếch miệng cười lạnh, thấp giọng tự nhủ: ” Vân Lam tông, Vân Sơn, chúng ta quả thật đã kết oán rồi, hy vọng ngày sau các ngươi đừng hối hận! Nếu các người nghĩ Tiêu Viêm ta chỉ là một kẻ nhu nhược hèn nhát, chỉ sợ là đã sai lầm rồi”
Chỉ một câu ba năm ước hẹn, đã khiến Tiêu Viêm không ngần ngại khổ luyện ba năm trời có dư. Thời gian trôi qua,Tiêu Viêm lúc này càng trở nên cứng cỏi hơn, giống như một con sói trên thảo nguyên bị thương bởi con người,tạm ẩn nấp sau đó lại gắt gao bám theo, chờ đợi cơ hội mà tung một đòn báo thù chí mệnh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Thanh âm lãnh khốc vô tình ấy vừa dứt, Tiêu Viêm nhanh chóng hóa thành một đạo hắc ảnh, lao vút vào rừng sâu.
Tại nơi tiêu viêm vừa rời đi, không gian chưa kịp yên tĩnh trở lại, đã thấy xuất hiện khoảng chục người cầm trường kiếm từ đâu lao tới, sắc mặt ngưng trọng dò xét xung quanh đến khi không phát hiện được động tĩnh gì thì nhất thời thở dài nhẹ nhõm, nhìn nhau khẽ lắc đầu cười khổ. Tay phải liền nhét đạn tín hiệu trở lại trong áo. Một kẻ mà ngay đến lão tông chủ cũng có thể đánh lui, thì với bọn họ, cực chẳng đã mới phải vuốt râu hùm.
Một gã đầu lĩnh Vân Lam tông chậm rãi khẽ xoay trường kiếm, ánh chớp lóe lên, một cái kí hiệu bí ẩn đã được khắc trên một gốc cây đaị thụ. Làm xong, hắn quay đầu lại, nói: ” Nơi đây đã tiến hành tìm kiếm xong, nếu vào sâu hơn nữa thì chính là mặt tây bắc của Ma Thú sơn mạch. Tại đó cấp bậc của ma thú không hề thấp, tìm kiếm cũng vô cùng gian khổ, xem ra phải báo cáo lên các vị trưởng lão để Phi hành đội xuất kích vậy.
Nói xong, hắn rất nhanh rút ra một cây sáo trúc nhỏ đưa lên miệng thổi, một đạo sóng âm rất nhỏ truyền ra, rồi dần dần hóa thành muôn ngàn gợn sóng, nhanh chóng khuếch tán trong biển rừng rậm mênh mông.