Chương 297: Ma Bào Lão Nhân

Trên bầu trời đêm hai đạo thân ảnh bay vút qua như sao xẹt.

Nạp Lan Kiệt và Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn mặt trầm như nước, ánh mắt thẳng tắp nhìn chăm chú về phía tây bắc xa xôi. Nơi đó tựa hồ là khu lăng mộ của hoàng thất, ngày thường cực kỳ vắng vẻ, không ngờ đêm nay bỗng nhiên có thể gặp hai tên đấu hoàng cường giả.

Vừa hạ xuống quay đầu lại, nhìn người đang phi hành mà tới cách đó không xa ngạc nhiên nói:

– Đây là… Nham Kiều sao? Hắn sao lại có khả năng đấu khí hoá cánh như thế?

Lúc Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn quay đầu là lúc Nạp Lan Kiệt bên cạnh cảm thấy được chấn động trong không khí, vừa quay đầu lại nhìn, trên nét mặt già nua cũng hiện lên một vẻ kinh ngạc.

Đương nhiên mặc dù trong lòng kinh dị, hai người dù sao cũng không phải tuổi còn trẻ như Mộc Chiến, bọn họ hiểu biết rộng rãi, cũng không đến nỗi thất thố. Mặc dù sau lưng Tiêu Viêm xuất hiện hai cánh nhưng khí tức của hắn cũng chỉ là tiếp cận với cấp bậc đấu sư mà thôi. – Lão già, không biết ngươi có nhớ rằng có một loại đấu kỹ thất truyền hay không?

Tốc độ dần dần chậm lại, Đằng Sơn nhìn Tiêu Viêm đang đuổi theo rất nhanh, bỗng nhiên quay lại nói với Nạp Lan Kiệt.

– Ngươi nói chính là…..Đây là một loại đấu kỹ phi hành sao?

Hơi sửng sốt một chút, Nạp Lan Kiệt chợt bừng tỉnh nói.

– Ừ, không nghĩ tới Nham Kiều tiểu hữu sau lưng lại cường đại như vậy,có cả phi hành đấu kỹ đã thất truyền, lại có thể đùa giỡn như thế. Xem ra…. Sư phụ sau lưng hắn lực lượng rất là cường đại a!

Đằng Sơn nói một cách có thâm ý.

” Ừ!” . Nạp Lan Kiệt gật gật đầu, bất giác lại càng xem trọng Tiêu Viêm hơn trước.

– Hai vị lão gia tử tốc độ chậm như vậy, qua một chút nữa chỉ sợ chiến đấu kết thúc mất rồi.

Nghe vậy, Nạp Lan Kiệt biến sắc, chỉ là ngay sau đó lập tức trự nhiên trở lại, cười phụ hoạ. Lão nhìn Tiêu Viêm càng cảm thấy người này quá thần bí, ngay cả đấu hoàng cướng giả cũng có thể tiếp xúc, tiểu tử này rốt cục có thân phận như thế nào đây?

Trong lúc ba người đàm luận, chiến trường trong lăng viên cũng đã gần kết thúc, mà bọn Mộc Chiến cũng đã thở hổn hễn xuất hiện bên ngoài lăng viên. Một đám y như khỉ vượn nhảy lên ngọn cây đại thụ, nhìn ba người Tiêu Viêm đứng giữa không trung một cách hâm mộ, sau đó nhìn về phía cuộc chiến trong lăng viên. – Cỗ khí tức nọ…. Hình như là thái gia gia….

Tiểu công chúa cau mày nhìn quầng sáng vàng ngạc nhiên nói.

– Vậy thì cỗ kia là ai? Đấu hoàng cường giả trong Gia Mã đế quốc có thể đếm trên đầu ngón tay, mà đấu hoàng cường giả trong phạm vi hoàng thành cũng chỉ có một mình Vân Vận tông chủ mà thôi!

Mộc Chiến cau mày nói.

– Người này không phải là sư phụ.

Nạp Lan Yên Nhiên hơi thở đã bình thường lại, lắc đầu nói.

– Vậy là ai đây?

Mọi người nhìn nhau, hết sức mờ mịt. Cấp bậc cường giả như thế không thể có khả năng tự nhiên xuất hiện như vậy!

– Oanh…..

Bên trong lăng viên, hai luồng ánh sáng lại va chạm với nhau, sau khi chạm cứng, quầng sáng trắng rõ ràng bị tổn hại không nhỏ, lui về phía sau thật xa mới ổn định thân hình. – Ai, thôi đi, không đánh nữa, hiện tại quả thật không phải là đối thủ của ngươi rồi….

Trong quầng sáng trắng, Hải Ba Đông có chút bất đắc dĩ lên tiếng nhận thua.

– A, Băng lão đầu, lần này thực lực của ngươi giảm sút rất nhiều…

Quầng sáng vàng run nhè nhẹ, quang mang chậm rãi thu liễm, cuối cùng hiện ra một lão nhân tóc bạc mặc một cái ma bào( áo vải sô) giản dị. Lão cười híp mắt nhìn Hải Ba Đông cũng đang thu liễm khí tức, nói.

Hải Ba Đông đảo cặp mắt trắng dã, bĩu môi nói:

– Chờ thêm một thời gian nữa thực lực ta sẽ khôi phục, ngươi không cần quan tâm…Còn nữa, ngươi cũng không cần lo lắng quá, lần này trở về, ta cũng không định tiếp tục quản lý Mễ Đặc Nhĩ gia tộc nữa, để cho bọn tiểu bối tự thân lo lắng mọi chuyện đi! – A, a, chúng ta đều già rồi, cần gì tham gia những chuyện đau đầu này nữa, khi rảnh rỗi thì uống trà dạo chơi đây đó, thoả thích biết bao!

Nghe vậy, lão nhân áo vải nét mặt trở nên hoà hoãn rất nhiều, cười nói.

– Đừng nghĩ là ta không biết ngươi lo lắng chuỵên gì…

Hải Ba Đông cười lạnh nói.

Hơi cười, lão nhân áo vải cũng không quan tâm, quay đầu nhìn về phía bọn Tiêu Viêm, cười nói:

– Xem ra tối hôm nay chúng ta cũng kinh động không ít người a!

Lão nhân áo vải quét nhìn qua tất cả mọi người, cuối cùng dừng lại trên người tiểu công chúa đang lấp ló, không khỏi sửng sốt, bất đắc dĩ lắc đầu.

– A, Gia lão, không gặp đã vài năm, càng già lại càng khoẻ mạnh a!

Thấy lão nhân áo vải đang nhìn về phía này, Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn và Nạp Lan Kiệt vội vàng thi lễ.

– Không nghĩ tới cũng kinh động hai người các ngươi, thật là có lỗi, con người ta càng già cũng càng bướng bỉnh …

Lão nhân áo vải cười gật đầu.

– Gia lão nói chơi rồi!

Nghe vậy Nạp Lan Kiệt vội vã cười bồi.

Lão nhân áo vải được gọi là Gia lão đảo mắt qua bọn họ, cuối cùng dừng lại trên người Tiêu Viêm, ánh mắt mờ mịt nhìn thoáng qua đôi cánh sau lưng hắn, nhất thời sửng sốt, nói: – Đây là….Phi hành đấu kỹ…Tiểu gia hoả này là ai?

– Hắc hắc, thật không tệ chút nào, tuổi trẻ như vậy mà đã có được đấu kỹ hiếm có. Tiểu tử kia xem ra không đơn giản a!

Gia lão ôn hoà cười nói.

– A, ngươi cũng tới sao?

Bạch quang chợt loé, Hải Ba Đông đã xuất hiện trước mặt Tiêu Viêm, nhìn hắn cười nói.

– Ngươi mất tích đã hai ngày, ta còn tưởng ngươi đã trốn rồi chứ…

Tiêu Viêm đảo cặp mắt trắng dã nói.

– Hắc hắc, sao lại trốn chứ? Chỉ là gặp phải lão yêu quái này, lo lắng la sẽ làm những chuyện tổn hại đến an ninh của đế quốc, sau đó lôi ta lại muốn giáo huấn một phen.

Hải Ba Đông cười khẩy nói.

– Lão gia hoả ngươi….

Nghe những lời này, Gia lão chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.

– Băng lão đầu, tiểu bằng hữu này là đệ tử của ngươi sao? Tựa hồ thiên phú không tồi a!

Ánh mắt cay độc nhìn Tiêu Viêm, nhìn cách nói chuyện của hai người lúc nãy, Gia lão cười hỏi.

Nghe vậy, không chỉ có bọn Mộc Chiến trong nháy mắt hết sức chăm chú lắng nghe, ngay cả Nạp Lan Kiệt cũng đưa mắt nhìn qua. Lão cũng rất muốn biết, quan hệ giữa Tiêu Viêm và vị Băng Hoàng này rốt cục là như thế nào.

Nghe Gia lão nói, Hải Ba Đông sửng sốt rồi bật cười to vỗ vỗ vai Tiêu Viêm. Lão vừa nói ra, đã làm cho mọi người bao gồm cả vị Gia lão kia vẻ mặt đầy kinh ngạc. – Đệ tử của ta? Ha ha. Thật ra ta cũng muốn như vậy lắm, đáng tiếc là không có tư cách ấy!

Prev
Next