Cả người mồ hôi đầm đìa ngồi ở khu vực phía trên, Tiêu Viêm thở hổn hễn vài hơi trọc khí, tay áo bào lau đi mồ hôi trên trán, cười khổ lắc đầu. Chỉ mới qua vài phút, thế nhưng so với đại chiến với đại đấu sư một hồi còn mỏi mệt hơn, bất quá hoàn hảo là Mĩ Đỗ Toa nữ vương kia không biết về duyên cớ gì, lực lượng yếu đi rất nhiều, nếu không, hôm nay chỉ sợ Tiêu Viêm thật sự sẽ bị nàng trực tiếp làm thịt.
Trong lòng vẫn còn sợ hãi thở ra một hơi, Tiêu Viêm chậm rãi đứng dậy, di động ánh mắt, bỗng nhiên dừng tại một đoàn hoả xà, không ngừng chạy dọc theo thân thể, chính là thanh sắc hoả diễm bay lượn lên xuống,nhất thời ngẩn người, miệng hơi há ra.
Đoàn thanh sắc hoả diễm như trường tiên này là do lúc nãy Tiêu Viêm nhanh chóng lui lại, tiện tay lôi kéo mà tạo ra, coi bộ dạng thoải mái, tựa hồ không làm cho hắn hao phí quá nhiều tinh lực.
Sau khi trường tiên hoả diễm bị xuất ra, khi thoát ly bàn tay Tiêu Viêm, tự động xoay tròn dọc theo thân thể hắn, coi trạng thái đó,tựa hồ như thần vật có linh tính hộ chủ vậy.
Hai mắt sững sờ nhìn thanh sắc hoả diễm trường tiên xoay quanh thân thể, khoé miệng Tiêu Viêm có chút giật giật. Tuy nói rằng trải qua hơn hai mươi ngày rèn luyện, trình độ khống chế của hắn đối với Thanh Liên Địa Tâm Hoả thuần thục không ít, nhưng trong lòng hắn cũng minh bạch, bằng vào năng lực khống chế hoả diễm của mình, muốn dùng tay đem hoả diễm trước mặt khống chế được linh hoạt như vậy, tuyệt đối không có khả năng.
Nhưng mà sự thật xuất hiện trước mắt cũng làm cho hắn trở nên mừng rỡ như điên, trong đầu mờ mịt…
Sửng sốt một hồi, Tiêu Viêm chậm rãi phục hồi tinh thần lại,đưa tay ra nhẹ nhàng tiếp xúc thanh sắc hoả diễm trường tiên đang xoay quanh. Bàn tay vừa tiếp xúc thanh sắc hoả diễm, sau đó ngoan ngoãn vâng lời biến thành một đám thanh sắc hoả diễm, bám dính vào trên tay Tiêu Viêm, hơi có chút cuộn lên.
Bởi vì lúc này ý Tiêu Viêm muốn tiêu trừ oán khí trong lòng nó, nên hắn vẫn chưa ngăn cản nó tham lam hấp thụ. Chỉ là nhìn vào lọ thấy tử tinh nguyên chậm rãi vơi dần, trên khuôn mặt hiện lên một vẻ đau lòng.
Đến khi tử tinh nguyên trong bình bị Thôn Thiên Mãng hấp thụ hết gần một phần mười, rốt cục nó ngừng lại không hấp thụ nữa,đầu thoáng chút mơ hồ từ miệng lọ bò xuống, trong con mắt màu tím hiện lên một chút ý say.
Nhìn Thôn Thiên Mãng lắc lư cái đầu sáng loáng, Tiêu Viêm cười khổ lắc đầu, cẩn thận đem tử tinh nguyên thu về, bàn tay ấm áp vuốt ve thân thể nó, bất đắc dĩ nói: “Tiểu gia hoả kia, còn chưa vừa lòng sao?”
Ăn vật của người, lúc này Thôn Thiên Mãng vẫn không tránh né Tiêu Viêm, lắc lắc cái cổ thon dài. Trong mắt bỗng hiện ra một cỗ ánh sáng màu tím, miệng hé ra, một tiếng “phù” vang lên, một đạo tử sắc hoả diễm bỗng từ miệng nó phun ra. Hoả diễm mãnh liệt trong giây lát đem cây xà gỗ trong phòng đốt cháy thành một đống đen như than củi.
Chậm rãi ngẩng đầu nhìn đống than kia phát ra tiếng kêu răng rắc, khoé miệng Tiêu Viêm có chút giật giật. Lát sau cúi đầu, nhìn Thôn Thiên Mãng thản nhiên phun ra từng đám hoả diễm không ngừng, Tiêu Viêm dở khóc dở cười lắc đầu. Tên gia hoả này, tử tinh nguyên mà cũng muốn ăn bao nhiêu thì ăn hay sao? Năng lượng tử hoả nồng đậm khiến người giận dữ, chính là tử hoả có thể dễ dàng hội tụ thành lực sát thương không yếu chút nào. Loại tử hoả này cho dù là Vân Chi trước kia cũng phải kiêng kỵ a!
Bất đắc dĩ nhìn nó giống như đang chơi đùa bình thường, ngẫu nhiên lại phun ra một đám lửa, Tiêu Viêm thở dài một hơi, vừa muốn đứng dậy dọn dẹp căn phòng hỗn loạn, thân thể bỗng nhiên đờ ra, ánh mắt nhìn chăm chăm vào tử sắc hoả diễm. Một đạo ý niệm lặng lẽ từ tận đáy lòng hiện ra.
“Nếu như sử dụng tử tinh nguyên chế tạo ra tử hoả, rồi đem dung hợp cùng Thanh Liên Địa Tâm Hoả, cuối cùng làm xuất ra Phật Nộ Hoả Liên,uy lực cho dù so ra không hơn bản thân chúng, nhưng cũng không kém hơn a? Hơn nữa với thực lực hiện tại của ta, có khả năng khống chế hay không?” Bàn tay chậm rãi vuốt cằm, Tiêu Viêm thấp giọng lẩm bẩm.