Xa xa phía chân trời, bốn luống khí thế cấp bậc đấu hoàng, tràn ngập trong không trung, không gian xung quanh, giống như tại thời khắc này, thoáng có chút bắt đầu run rẩy, trên bầu trời xanh thẳm, tầng mây trắng dầy rộng, bị khí thế bạo ngược xé rách mà dập nát.
Bên trong Diêm thành, tất cả mọi người tại đây dưới bốn cỗ khí thế mênh mông cuồn cuộn đan quện vào nhau, có điểm không ngừng run rẩy, cỗ áp lực kinh khủng kia làm cho có người cảm giác giống như bị tảng đá ngàn cân đè lên, hô hấp đều thoáng có chút bắt đầu nặng nề..
“Lục Man, ha ha, không nghĩ tới ngươi như thế nào mà bị đuổi tán loạn đến tận nơi này, tin này mà truyền trở về, chỉ sợ sẽ cấp cho bọn họ một trận cười no nê!” Tam giác đồng tử thật lớn nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm cùng Hải Dông Ba ở đối diện, Hắc Xà Hoàng tám cánh cái miệng lớn mở ra đóng vào, phát ra tiếng cười đinh tai nhức óc.
“Ngươi cái hỗn đản Bạch Nha, tại ta trên người mang theo người, hơn nữa lại không nghĩ bọn chúng lại dùng quần đấu, không chạy chẳng lẽ còn ngu ngốc đứng chờ bọn hắn công kích à?” Thân thể huyền phù ở bên cạnh Hắc Xà Hoàng tám cánh, nghe được tiếng hắn cười nhạo, nữ nhân áo xanh không khỏi cả giận nói.
“Hắc hắc cười,xiêm áo lộ ra một cái đuôi rắn thật lớn, Hắc Xà Hoàng tám cánh tam giác đồng tử giật giật, đưa ánh mắt liếc một cái nữ tử trong lòng Lục Man, đó chính là Thanh Lân, thanh âm tựa như sấm sét, có hơn vài phần ngưng trọng: ” Thật là bích xà tam hoa đồng(con ngươi bích xà tam hoa)? _”
” _ _ _ _ _ Ân, cảm nhận của ngươi không sai, đúng là như vậy! _”Nhắc tới điểm này, nữ nhân áo xanh ánh mắt gian tà đó tản ra ý mừng, gật gật đầu, cười nói.
” _ Vậy là tốt rồi a… “Nghe vậy, Hắc Xà Hoàng tám cánh rõ ràng thở một hơi dài nhẹ nhõm, lại đem ánh mắt quét về phía Tiêu Viêm cùng Hải Đông Ba ở phía đối diện, quét qua một chút, cuối cùng là một tiếng kinh hô, ánh mắt dừng lại trên thân thể Tiêu Viên đang rực cháy ngọn lửa Bạch sâm hỏa diễm, kinh hô nói: ” Khó mà trách được tại sao lại có cảm giác kì lạ. Tại sao ta cảm thấy khí tức trên thân thể người này, mơ hồ có chút quen thuộc vậy nhỉ? _”
“Tê, đau quá! _”Trên thân truyền đến một cơn đau nhức, làm cho thân thể khổng lồ của Hắc Xà Hoàng tám cánh mãnh liệt bị cuốn lui, cái đuôi rắn thật lớn quay ngược lại, hung hăng nện lên lưng của Tiêu Viêm, nhất thời, đem Tiêu Viêm giống như quả bóng cao su, bị đập bay ra ngoài.
” _ Phôc xuy… _”Trên lưng lực lượng cường đại truyền tới, làm cho Tiêu Viêm bị phun ra một ngụm nhỏ máu tươi, hai cánh lao nhanh bị chấn động, lúc này thân hình lảo đảo mới đứng vững.
” _ Ai, dù sao loại lực lượng không phải thuộc về mình a, muốn khống chế, cũng là cực kỳ không thuận tay a. _” Lau đi vết máu nơi khóe miêng, trong lòng Tiêu Viêm cười khổ nói.
” _ Không việc gì chứ? _”Bay vút lại gần bên cạnh Tiêu Viêm, Hải Đôn Ba hỏi.
” _ Không có việc gì. _”Tiêu viêm lắc lắc đầu, ánh mắt có chút lo âu mà nhìn về nơi chân trời xa xôi, bởi cùng Hắc Xà Hoàng tám cánh trong khoảng thời gian này dây dưa này, nữ nhân áo xanh kia đã sớm chạy trốn vô tung vô ảnh rồi.
” _ Làm sao bây giờ? Tuy nói rằng hắn cũng không thể đánh chết chúng ta, nhưng mà tốc độ của hắn, muốn ngăn cản chúng ta, dường như cũng không khó. “Hải Đông Ba cười khổ nói: ” Hơn nữa người này thuộc tính vừa vặn khắc chế ta, lớp vảy toàn thân lực phòng ngự thật kinh người, lúc trước nếu không có là dựa vào i dị hỏa của ngươi, chỉ sợ một quyền kia, đối hắn hiệu quả cũng không cao. _”
Tiêu Viêm cắn chặt hàm răng, hô hấp có chút dồn dập.
” _ Chúng ta hai người đều không có cái loại đấu kĩ có lực phá hoại cực kỳ khủng bố, muốn đánh lui hắn, dường như rất khó.”Hải Đông Ba thở dài nói.
Tiêu Viêm trầm mặc, cốt linh lãnh hỏa là thuộc loại lực lượng của Dược lão, cho nên tiêu viêm đối với nó trình độ khống chế, còn xa mới linh hoạt bằng Dược lão, huống chi linh hồn lực này có thể để cho mình có thể chiến đấu cùng với đấu hoàng cường giả, cũng là hoàn toàn thuộc về Dược lão, lại nói tiếp, sự việc này cũng không quan hệ đến hắn quá nhiều, tách dụng do hắn sinh ra chẳng qua chỉ là một cái trạm trung chuyển mà thôi.
Ngay cả bát cực băng cũng đều đối với Hắc Xà Hoàng không có nhiều hiệu quả, như vậy Tiêu Viêm chỉ còn lại một con át chủ bài chưa lật, đó là địa giai đấu kĩ kia: diễm phân phệ lãng thước!
Bàn tay nhẹ đặt ở phía trên bả vai, ngón tay Tiêu Viêm chạm đến cự thước màu đen lạnh lẽo sau lưng, nhưng mà ngay tại khi hắn chuẩn bị bắt đầu dùng con át chủ bài chưa lật tẩy này thì, khóe mắt bỗng nhiên dừng lại ở phía trên cốt linh lãnh hỏa trong bàn tay trái, hơi hơi sửng sốt, sau nháy mắt trầm mặc, một cái ý niệm gần như có chút điên cuồng từ trong đầu, lặng lẽ từ sâu trong nội tâm, không thể khống chế nổi mà nảy sinh khắc sâu đi ra…
“Có lẽ như vậy… Sẽ càng thêm khủng bố…”