Đạm mạc nhìn khối băng trắng bị nghiền nát, hắc bào nhân hơi ngẩng đầu, nhìn xuyên qua tấm áo choàng màu đen, chậm rãi đảo quanh đại sảnh tĩnh mịch.
Tuy rằng ánh mắt của hắn bị tấm áo cắt đứt, bất quá khi ánh mắt của hắn đi đến người nào, thì người đó sắc mặt đại biến, rụt cổ lại. Trong lòng mọi người đều hiện lên thủ đoạn kinh khủng của hắn, không hề có ý định di động, cũng không dám nhìn vào hắn.
Nạp Lan Yên Nhiên ngọc thủ nắm chặt, khuôn mặt xinh đẹp thoáng chút trắng nhợt nhìn chằm chằm vào khối băng đang từ từ bị tan chảy trên thảm, thân thể không kìm được khẽ run lên. Một giờ trước còn đang bàn kế hoạch lớn với Mặc gia đại trưởng lão, vậy mà giờ đây trước mặt nàng đến xương cốt cũng không còn. Hai tràng cảnh khác nhau quá lớn diễn ra trong một thời gian ngắn khiến cho người nhìn có chút khó có thể tin được.
Hít sâu một ngụm khí lạnh, Nạp Lan Yên Nhiên chậm rãi đem nội tâm kích động đè xuống. Nói thế nào thì dù sao đã kinh qua ba năm tu hành nàng đã không còn là cô gái xốc nổi như trước, sắc mặt từ từ hồi phục, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào hắc bào nhân nói: – Không kể ngươi là ai, đến hôm nay ngươi đã kết hạ ân oán cùng với Vân Lam Tông, có thể Mặc Thừa không có tư cách khiến cho Vân Lam Tông cùng với một đấu hoàng cường giả nảy sinh xung đột. Nhưng có một vấn đề chính là vì danh dự bổn tông, Vân Lam Tông tuyệt đối không tiếc đại giới! – Hôm nay, ngươi tại Đông Nam tỉnh trước mặt đông đảo các thế lực cùng với chúng ta, chém giết Mặc Thừa. Nếu Vân Lam Tông ta ngồi im mặc kệ thì các thế lực khác sẽ cảm thấy nguội lạnh với Vân Lam Tông.
Hắc bào nhân bắt gặp ánh mắt của nàng, lẳng lặng nhìn chăm chú thấy rằng khí thế của mình không áp bách được Nạp Lan Yên Nhiên, sau một hồi, khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: – Ta cùng Vân Lam Tông các ngươi sớm muộn đều là đối lập. Cho dù hôm nay không giết Mặc Thừa, ngày sau ta cũng sẽ đến Vân Lam Tông, đến lúc đó sợ rằng ân oán sẽ càng thêm kịch liệt, nên nhưng lời vừa rồi ngươi nói với ta vốn là vô dụng. – Các hạ đến tột cùng là ai?
Lúc mọi người còn đang ngây người ra thì trong đại sảnh một đạo nhân ảnh giống với người hầu bình thường trong đột nhiên bắn vọt vào giữa sảnh, thanh sắc nhân ảnh mang theo tốc độ kinh khủng, trong chớp mắt đã tới trước mặt Mặc Lan đang kinh hãi, song chưởng duỗi ra, Thanh Lân đã bị hắn thu vào trong lòng. – Còn muốn chạy?
Thanh sắc nhân ảnh sau khi đoạt được Thanh Lân, mũi chân điểm nhẹ xuống đất, muốn cấp tốc rời khỏi nơi này, nhưng mà bên trong lao tù bẳng gỗ kia, sâm bạch hoả diễm mãnh liệt bạo nộ, giây lát đã đem toàn bộ gỗ đốt sạch, quát khẽ một tiếng, bàn chân ẩn chứa hung mãnh kình khí hung hăng đá về hướng thanh sắc nhân ảnh.
Nhìn thấy thế công hung mãnh của Tiêu Viêm, thanh sắc nhân ảnh bàn tay vung lên, trên mặt đất một cây cọc gỗ thật lớn chợt dựng lên, đón lây công kích của Tiêu Viêm.
Sau khi ngăn trở Tiêu Viêm thanh sắc nhân ảnh thân thể ở không trung quỷ dị uốn éo, nhằm hướng cửa đại sảnh bắn đi.
– Hải lão, ngăn hắn lại!
– Hắc, quả nhiên là ngươi!
Khi thanh sắc nhân ảnh sắp tới đại môn thì hàn khí đột nhiên bùng lên, trong giây lát ngưng tụ thành một khối băng thuẫn dầy, vừa vặn đem đại môn bít kín.
Mũi chân khẽ điểm vào băng thuẫn, thanh sắc nhân ảnh có chút bất đắc dic bắn người trở lại, thân ảnh mạnh mẽ nhảy lên chi đỉnh, ánh mắt liếc về phía xà ngang nơi Hải Ba Đông đang đứng, cười nói: – Khách, khách, hai gã đấu hoàng cường giả, không nghĩ tới tại Gia Mã đế quốc quả thật là ngọa hổ tàng long, bất quá ta đối với tiểu cô nương này rất có hứng thú, cũng sẽ không tuỳ tiện buông tay.
Trong đại sảnh, Tiêu Viêm như tia chớp, lao đến ngay một chi đỉnh khác, lạnh lùng nhìn nữ nhân mặc áo xanh che mặt, song chưởng nâng lên, sâm bạch hoả diễm cáp tốc bốc lên.
Trong đại sảnh rộng lớn, ba cỗ khí thế bàng bạc dâng lên, mọi người ngẩng đầu nhìn lên ba người, thần tình như ngây dại.