Nghe từ trong phòng vang lên âm thanh già nua, Tiêu Viêm lúc này mới thoải mái thở ra một hơi.
Lão giả vừa vọt vào phòng, chậm rãi bước lùi,lúc này, tại nơi cổ hắn,nhìn qua có một bàn tay già nua tựa như móng vuốt chim ưng, chặt chẽ khóa trụ cuống họng.
Cáp Lãng sắc mặt có chút hoảng sợ nhìn lão giả lạnh lùng xuất hiện trước mặt, tuy nói bản thân bị khống chế,nguyên nhân là do không kịp đề phòng, chẳng qua khi bàn tay người nọ khóa trụ yết hầu thì Cáp Lãng hoảng sợ phát hiện, vốn đấu khí trong cơ thể mình đang tùy ý lưu thông, thế nhưng giống như bị quản thúc,mặc cho hắn thúc dục như thế nào, đấu khí trong cơ thể như mất hết,không có nửa điểm khí lực.
Tới lúc này, cho dù Cáp Lãng có ngu ngốc đến đâu cũng minh bạch, lão giả trước mặt, căn bản không phải thực lực so với hắn chỉ cao hơn một chút mà thôi…
Chỉ tính đến thực lực trên một tay của đối phương,thực lực này, ít nhất cũng vượt trên hắn đến hai giai.
” Trời ạ!..Lão gìa nầy rõ ràng thực lực đã đạt tới cấp bậc đấu khí hóa cánh, vì cái gì mà lại còn cỡi trên phi hành thú,tốc độ cũng không tính làm mau lẹ gì này cơ chứ?” Trong lòng buồn bả kêu rên một tiếng, Cáp Lãng chật vật mấp máy yết hầu, thanh âm khàn khàn nói: ” Đại nhân… Chúng ta không có ý mạo phạm ngài, chỉ là muốn chắc chắn có một chút an toàn cho chúng ta mà thôi…”
Dược lão lạnh lùng liếc nhìn hắn, tay phải khẻ nhếch lên, một chiếc bình ngọc xuất hiện trong tay, thoáng bên trong thân bình, có thể mơ hồ thấy một viên Huyết sắc đan dược cỡ trái long nhãn đang lăn qua lăn lại.
” Các ngươi muốn nó phải không?” Giơ lên bình ngọc trong tay, dược lão nhàn nhạt cười nói.
Nhìn Cáp Lãng dễ dàng bị Dược lão chế phục không có một chút lực hoàn thủ, ba vị trung niên nhân còn lại, sắc mặt một mảnh kinh hãi, cước bộ hoảng sợ lui vội về phía sau vài bước, trong lòng bắt đầu thấp thỏm không yên,ý nghĩ tham lam từ từ biến mất trong đầu, bọn họ lúc này mới hiểu ra,hành động vừa rồi, đến tột cùng là có bao nhiêu ngu xuẩn.
Tiếng gió kịch liệt bên tai thổi qua, Tiêu Viêm hai cánh rung lên,Tử sắc đấu khí lan dần bao trùm thân thể,ngẩng đầu nhìn cách đó không xa, đôi cánh thật lớn đang vỗ của phi điểu ma thú, điềm nhiên cười,sau một lát thoáng đình trệ, tốc độ phi hành chợt tăng lên, hóa thành một đạo tử sắc lưu quang, nhanh chóng vượt qua đầu phi điểu ma thú…
Xa xa trên bầu trời, tử sắc lưu quang, giống như Truy tinh đuổi nguyệt, khoảnh khắc xẹt qua phía chân trời,hướng phía thành thị bên trong mảng cát vàng óng ánh khổng lồ bay tới.
Thành thị càng lúc càng gần,kịch liệt từng cổ sóng nhiệt ập đến, híp lại ánh mắt nhìn khu vực vàng óng không biên giới, Tiêu Viêm thở nhẹ một hơi:
” Nơi tu luyện cuối cùng, Tháp Qua Nhĩ đại sa mạc, rốt cục đã tới!”