Chương 163: Áo Thác Đại Sư

Ngày thứ hai, khi ánh mặt trời vừa chiếu xuống mặt đất, Tiêu Viêm đã rời khỏi khách sạn, trước lúc đi ra thuận tiện thăm hỏi một chút vị trí của luyện dược sư công hội.

Đi bộ sáng sớm trên đường phố, Tiêu Viêm nhớ lại lúc mình hỏi thăm vị trí của luyện dược sư công hội, lão bản lộ ra thần sắc kinh dị cùng nịnh nọt, âm thầm có chút buồn cười cùng cảm thán. Xem ra thân phận cao quý của luyện dược sư, thật đã thâm nhập vào đầu óc của mỗi người trên Đấu Khí đại lục, nếu không khi nhắc đến luyện dược sư công hội, những người này cũng không lộ ra thần sắc kính sợ như vậy.

Hắc Nham thành không hổ là một trong những thành thị đứng đầu Gia Mã đế quốc, mặc dù lúc này là sáng sớm, những trên đường phố vẫn là một cảnh phồn hoa, tiếng người huyên náo, hơn nữa thỉnh thoảng có hộ vệ quân quần áo chỉnh tề đi qua, thanh âm áo giáp va chạm vang lên trên bầu trời buổi sáng, thanh thúy giống như tiếng chuông.

Theo lộ tuyến lão bản khách sạn chỉ, Tiêu Viêm chậm rãi đi qua mấy cái ngã tư đường, quay vòng một hồi lâu, sau đó ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên kiến trúc bằng bạc trước mắt.

Phòng ốc ở đây, tạo hình có chút khác biệt. Ngoại hình đại khái nhìn giống như cái dược đỉnh bình thường, xung quanh là các cửa sổ được thiết kế như những lỗ thông hỏa bình thường của dược đỉnh. Phía trên cao của cái đỉnh, là một nắp đỉnh cực lớn, đem tòa nhà này che lấp.

Bất đắc dĩ thở dài một hơi, Tiêu Viêm chậm rãi giơ tay lên.

“Ngươi muốn làm gì?” Nhìn cử động của Tiêu Viêm, hai gã đại hán nhất thời biến sắc, bàn tay chụp vào vũ khí quát to.

Không để ý đến hai người, ánh mắt Tiêu Viêm nhìn chằm chằm vào bàn tay, một cỗ hỏa diễm màu tím đột nhiên từ trong bàn tay bốc lên. Độ ấm của tử hỏa làm cho hai người sắc mặt đại biến.

“Ngưng tự chân hỏa? Tứ phẩm luyện dược sư?”

Thanh âm kinh hãi vang lên, không thể tin từ trong miệng hai người phun ra. Lấy bọn họ thường xuyên thủ vệ luyện dược sư công hội tự nhiên là biết. Ngưng tụ chân hỏa, phải là tứ phẩm luyện dược sư mới có khả năng làm được, nhưng… Nếu như người trước mặt là một lão nhân thì họ còn có thể bình tĩnh một chút, nhưng người trước mặt,.. rõ ràng chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi a!

“Xin lỗi, ta không phải là tứ phẩm luyện dược sư, bất quá ta chỉ là có năng lực triệu hoán chúng ra mà thôi” Không ít người qua đường nghe tiếng hai tên hộ vệ hô hoán hấp dẫn chạy lại, thấy ngọn lửa trong tay Tiêu Viêm, nhất thời rung động hít vào vài hơi khí lạnh.

Nhìn một màn này, Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải lắc lắc tay, đem tử hỏa dập tắt, nói với hai gã hộ vệ: ” Hiện tai ta có thể tiến vào chưa?”

“Có thể có thể, tiểu huynh…à không, đại nhân, mời ngài vào bên trong!” Hai gã liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng khom người xuống, cung kính nói.

Nhìn đám người bị hấp dẫn đang đứng ở cửa, Tiêu Viêm cười khổ trong lòng một tiếng, ai bảo chính mình vô danh, không chỉ không có huy chương, mà ngay cả trang phục của luyện dược sư cũng không có mặc.

Thở dài một hơi, Tiêu Viêm bỏ tay vào trong áo bào, sau đó chậm rãi cất bước đi vào tòa nhà cơ hồ là ngành nghề cao quý nhất trong Hắc Nham thành.

Prev
Next