Hỏa diễm nhũ bạch tràn ngập ánh mắt mọi người trong đại điện khổng lồ. Trên quảng trường rộng ước chừng mấy ngàn trượng của nó có vô vàn hỏa diễm nhân ảnh đang đứng yên lặng. Trong phiến không gian này, bọn chúng không hề tạo nên một tiếng động nào nhưng lại tỏa ra khí thế vô cùng đáng sợ. Luồng khí thế kia dường như giống như dung hợp lại một chỗ tạo thành một con rồng lửa xoay quanh đỉnh đầu những nhân ảnh này. Tất cả đều hiện ra sát khí vô biên!
Khi đám người Tiêu Viêm nhìn thấy trận chiến ở trong một góc của đại điện thì cả đám không nén nổi phải chau mày. Đây cũng không phải lần đầu tiên họ nhìn thấy cảnh này, nhưng sau khi vào đại môn kia thì họ đã xông qua ba cái đại điện giống như thế này. Vấn đề khác nhau duy nhất là: đi vào càng sâu thì thực lực của đám Hỏa nô càng mạnh!
Ví dụ như đám Hỏa nô mà họ đang gặp trước mặt, dựa theo cảm ứng của đám người Tiêu Viêm thì mỗi tên đều có được thực lực Đấu tôn.
Trong mắt của đám người này, tuy một tên Đấu tôn chả có gì đáng kể nhưng khi số lượng của chúng lên đến một vạn, thì cho dù là cường giả Đấu Thánh cũng cảm thấy bị tra tấn tinh thần đó! Mà đặc biệt hơn nữa là: bọn Hỏa nô này có thể phối hợp liên thủ với nhau một cách hoàn mỹ, tạo ra uy lực khiến cho người ta phải sợ hãi.
“Cổ trưởng lão, nếu cứ tiếp tục xông tới thì đến lúc nào mới vượt qua đây?” Tiêu Viêm khẽ cau mày, không nhịn được mà nói. Dù ai trong số họ đều có thực lực không kém nhưng cứ tiếp tục xông qua những cái điện như không có điểm cuối kiểu này, đấu khí trong cơ thể cũng sẽ khô kiệt không sớm thì muộn thôi. Mà trong cái không gian chết tiệt này, năng lượng thiên địa nơi nào cũng đều có dấu vết của yêu hỏa, vì thế nên mọi người cũng không dám tùy tiện hấp thu. Nếu không có sự bổ sung thì dù là cường giả Đấu Thánh cũng không thể chịu đựng mãi được.
“Vấn đề này cũng không có cách nào giải quyết! Không gian Yêu hỏa này được Tịnh Liên Yêu Hỏa khống chế hơn ngàn năm nên chuyện nó biến nơi này thành đầm rồng hang hổ là điều không thể tránh khỏi. Nếu không như vậy thì nó cũng không thể tồn tại đến tận bây giờ mà đã bị người khác bắt đi rồi.” Cổ Nam Hải lắc đầu xong nói.
Nghe câu trả lời này, đôi mày Tiêu Viêm càng nhăn tít lại nhưng hắn cũng không thể làm được gì hơn. Cái không gian yêu hỏa này quá mức quỷ dị, địa phương nào họ vừa xông qua là đã biến mất một cách quỷ dị. Tình huống này giống như là có một bàn tay vô hình đang không ngừng khống chế và dẫn dắt cuộc chơi, khiến cho họ không thể không tiến lên phía trước.
“Lúc trước tiền bối trong tộc các vị cũng đã xông qua những cái quan khẩu này rồi sao?”
“Ừm…”
“Ngàn năm trước Tịnh Liên Yêu Hỏa đã mạnh đến như tình trạng hiện tại rồi sao?” Ánh mắt Tiêu Viêm chợt lóe rồi hỏi tiếp.
“À… Ngàn năm trước tuy không bắt được Tịnh Liên Yêu Hỏa nhưng đã khiến nó trọng thương. Mà qua thời gian ngàn năm này thì có lẽ thương thế của nó đã hoàn toàn bình phục, thậm chí sức mạnh còn tiến bộ hơn nhiều. Nếu quan sát Mộng Yểm Thiên Vụ thì hiện tại Tịnh Liên Yêu Hỏa rất, rất mạnh!” Cổ Nam Hải tần ngần một chút rồi nói.
“Vậy sao?” Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn lên vòm trời trên đại điện, đôi mắt hắn lại lóe sáng rồi nói: “Xem ra Tịnh Liên Yêu Hỏa này muốn biến chúng ta thành con rối để đùa nghịch đây…”
Nghe được những lời này của Tiêu Viêm thì cả đám đều nhíu nhíu mày lại. Bị một ngọn lửa quái gở trêu đùa quả thật làm cho người ta không có cách nào có thể chấp nhận được.
“Đi tiếp thôi!”
Tiêu Viêm hơi chút trầm ngâm, một lúc sau mới khẽ vung tay lên mà nói với ngữ điệu đã khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có.
Câu này đã khiến cho cả đám đều giật mình, rồi sau đó cùng nhau gật đầu. Thân hình họ khẽ động, cả nhóm cùng xuất thủ một lúc, lấy khí thế không gì cản nổi trong nháy mắt đã hủy diệt đội quân Hỏa nô trong đại điện. Sau đó, cả đám người hóa thành một dải ánh sáng, chỉ lập lòe mấy lượt đã đến điểm tận cùng trong đại điện rồi lại một lần nữa ngang nhiên phá cửa mà vào.
Trong thời gian kế tiếp, đám người Tiêu Viêm đều lặp đi lặp lại những hành động buồn tẻ mà đơn điệu như cũ, nếu có khác thì chỉ khác biệt về thực lực của Hỏa nô của các đại điện mà thôi. Đám Hỏa nô đó càng lúc càng mạnh, thậm chí có một lần giao chiến cùng đại quân hỏa nô thì Hỏa Vân lão tổ cũng đã chịu một vài vết thương. Tuy tình hình những người khác có khá hơn đôi chút nhưng sắc mặt cả đám cũng đã trở nên ngưng trọng hẳn. Một đường xông phá này chả khác gì bọn họ phải giao chiến với mấy cường giả Đấu Thánh cả, sự tiêu hao quả là không nhỏ tí nào.
“Ầm!”
Cửa vào của đại điện lại bị Tiêu Viêm không chút biểu cảm nào đánh nát ra. Sau khi đá vụn văng khắp nơi thì lại là một đại điện khác xuất hiện trong tầm mắt của họ. Điều này làm cho cả đám cảm thấy mệt mỏi vô cùng, cái thứ đại điện không có điểm dừng này bao giờ mới có thể chấm dứt đây?!?
“Ồ?”
Tiêu Viêm khẽ đảo mắt qua một vòng trong đại điện, nhưng ngay lập tức hắn kinh dị mà ồ lên một tiếng. Bởi vì, trong đại điện này cũng không còn tràn ngập những tên Hỏa nô như trước đó!
“Xông quan kết thúc rồi sao?” Ngay lập tức Huân Nhi cũng đã phát hiện ra tình huống mà hỏi một cách kinh ngạc.
“Không phải!” Cổ Nam Hải chậm rãi lắc đầu, ánh mắt lão đăm đăm tập trung vào trung tâm của đại điện. Nơi đó có một thân ảnh gầy gò đang đứng thẳng tắp, trên thân thể hắn cũng không có hỏa diễm quấn quanh. Hai mắt hắn nhắm chặt lại, cùng với đó là một khí tức cường hãn tựa như Thái Sơn áp đỉnh phóng ra trên người.
“Tứ tinh Đấu Thánh!”
Cảm nhận được thực lực của đối phương, thân hình Cổ Nam Hải lẫn Tử Nghiên đều khẽ chấn động, vẻ mặt của hai người cũng trở nên nghiêm trọng vô cùng. Tuy hai người đều là cường giả tứ tinh Đấu Thánh nhưng nếu so với thân ảnh gầy gò kìa thì đối phương lại mạnh hơn họ một bậc.
“Chẳng lẽ đây cũng là hỏa nô sao?” Giọng điệu của Tiêu Viêm có chút điên cuồng. Không lẽ Tịnh Liên Yêu Hỏa lại khủng bố đến tình trạng như thế sao? Nó lại có thể biến cường giả tứ tinh Đấu thánh thành Hỏa nô?
“Miễn cưỡng xem là Hỏa nô, nhưng dù sao hắn vẫn còn chút linh trí của bản thân. Nếu so với những tên hỏa nô bị Tịnh Liên Yêu Hỏa khống chế hoàn toàn thì hắn vẫn có quyền tự chủ.” Sắc mặt của Cổ Nam Hải tràn đầy vẻ ngưng trọng mà nói: “Xem ra đây hẳn là cửa ải cuối cùng rồi. Nếu vượt qua thì chúng ta sẽ có thể đến được chỗ Tịnh Liên Yêu Hỏa!”
“Điều này chỉ sợ không dễ dàng chút nào…” Tiêu Viêm cau mày rồi nói. Cho dù với đội hình của bọn họ, muốn đánh bại một vị cường giả tứ tinh Đấu Thánh thì cũng không dễ một chút nào cả.
“Nếu đã đi đến đây rồi thì chúng ta cũng đã không còn đường lùi nữa!” Tử Nghiên giang tay về phía Tiêu Viêm sau đó đôi mắt đẹp của nàng nhìn về phía Cổ Nam Hải mà nói có phần lười biếng: “Hai chúng ta cùng động thủ để nhanh chóng giải quyết vấn đề này thôi! Chuyện ở nơi này ta đã chán lắm rồi!”
“Ừ!” Cổ Nam Hải không hề cự tuyệt. Tự thân ông ta cũng hiểu được rằng: nếu chỉ một trong hai ngưười bọn họ đối đầu với nam tử gầy gò kia thì thật sự rất khó khăn.
“Chú ý động tĩnh bốn phía xung quanh!” Thủ chưởng Tiêu Viêm khẽ vung lên rồi nói. Ngay sau đó, đám người kia lặng yên không một tiếng động mà lướt vào đại điện, đến cuối cùng tất cả đều phân tán ra bao vây thân ảnh gầy gò kia lại. Cùng lúc này, Tử Nghiên và Cổ Nam Hải cũng đồng thời tiến đến trước mặt người kia.
Đang lúc bước chân mọi người rơi trên đại điện thì bóng người đang nhắm chặt kia cũng chậm rãi mở mắt ra. Hiện giờ, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người là một đôi đồng tử đen kịt với vẻ hờ hững vô tình. Tuy nhiên, nếu so sánh với mấy tên Hỏa nô lúc trước thì rõ ràng là nó vẫn linh động hơn mấy phần, nhưng dù sao đi nữa thì đôi mắt đó cũng thật sự quá giá lạnh và vô cảm.
Đôi mắt vô cảm ấy cứ nhìn chằm chằm hai người Tử Nghiên và Cổ Nam Hải ở trước mặt. Song phương cứ thế nhìn nhau nhưng cũng không nói một lời nào. Chẳng qua, không khí giương cung bạt kiếm đang dần dần muốn bùng nổ.
Khi đến gần, đám người Tiêu Viêm mới nhìn thấy rõ ràng: thân ảnh gầy gò kia chỉ mặc một bộ quần áo hết sức bình thường không có gì đặc biệt, mà khuôn mặt hắn lại cứng nhắc vô cùng. Đôi mắt hắn lạnh lẽo đến mức người ta có thể liên tưởng nó với huyền băng vạn năm.
“Uỳnh!”
Trong đại điện đang vô cùng yên tĩnh thì bỗng nhiên mặt đất ầm ầm rung động. Lúc này, thân ảnh gầy gò đang trôi nổi hư không chợt nhẹ nhàng nắm chặt lấy một thanh huyết hồng cự phủ cực kỳ khoa trương mà quái dị. Nó có kích cỡ khổng lồ chừng mấy trăm trượng, nhưng bỗng dưng xuất hiện không tiếng động bên cạnh tên kia. Điều này làm họ cảm thấy có phần bối rối nhưng những ai nơi này đều hiểu rất rõ rằng bên trong thân ảnh gầy gò đó ẩn chứa một lực lượng đáng sợ đến nhường nào.
“Người này thật quá mạnh mẽ!”
Sắc mặt Tiêu Viêm hiện lên vẻ ngưng trọng vô cùng. Hắn không sao tưởng tượng nổi vì sao loại cường giả như thế này lại bị Tịnh Liên Yêu Hỏa khống chế.
Khi Cổ Nam Hải nhìn về phía huyết sắc cự phủ thì lông mày hắn khẽ nhíu lại, dường như hắn đang nghĩ về một điều gì đó.
Ngay sau khi huyết sắc cự phủ xuất hiện thì song phương cũng không có nói nhảm điều gì, sáu ánh mắt nhìn vào nhau sau đó cuồng phong bốc lên. Ba người cùng lấy một khí thế cường hoành mà đối chiến với nhau, chỉ trong chốc lát đã tạo ra ba động kinh thiên làm cho đám người Tiêu Viêm đang gần đó phải cấp tốc lui về phía sau.
“Choang choang!”
Trên đại điện rộng lớn, ba đạo thân ảnh đang lấy một tốc bộ khủng bố khiến người khác hoa mắt mà lao vào nhau đánh đấm. Cùng với đó là những đóa hoa lửa do ba người này đối chiến tạo thành bắn tung tóe ra khắp nơi. Cho dù là đại điện này rất cứng rắn thì hiện tại cũng đã bị nổ vụn thành từng khúc một rồi nhanh chóng lan tràn ra thành những vết nứt.
Bên kia, đám người Tiêu Viêm cũng đã lùi đi rất xa. Ba cường giả tứ tinh Đấu Thánh giao thủ cũng là chuyện mà bọn hắn không dễ nhúng tay vào. Hơn nữa, những dư âm ảnh hưởng do ba người giao chiến tạo ra cũng khiến cho bọn họ cảm thấy rét lạnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Bên trong đại điện, đối mặt với hai người Tử Nghiên và Cổ Nam Hải liên thủ thì thân ảnh gầy gò đang nắm huyết sắc cự phủ kia cũng không chịu yếu thế chút nào. Hắn múa liên tục cự phủ trong tay tạo nên từng đợt gió xoáy. Chỉ trong chốc lát một mùi máu tanh tưởi đã lan ra khắp đại điện, khiến cho mọi người cảm thấy lạnh lẽo hẳn lên.
Chẳng qua, tuy rằng hắn có thực lực mạnh mẽ nhưng dù sao Tử Nghiên cùng Cổ Nam Hải cũng không phải là đèn đã cạn dầu. Cho nên theo thời gian, bị hai người liên thủ đối phó đã khiến hắn dần dần rơi vào thế hạ phong.
Cho dù là rơi vào thế hạ phong nhưng thỉnh thoảng hắn đang chống đỡ thế công của hai người, đôi lúc còn bất ngờ chuyển sang phản kích khiến cho hai người chật vật vô cùng. Có thể chắc chắn một điều rằng: nếu một trong hai người đơn đả độc đấu với hắn thì quyết không phải là đối thủ của tên gia hỏa thần bí này.
“Choang! “
Ba bóng mờ tại trung tâm của đại điện bỗng nhiên cùng va chạm vào nhau làm khuếch tán ra một loại sóng âm ngưng thực như sóng nước đáng sợ vô cùng. Ngay sau đó, huyết phủ nhân ảnh kia cũng bị bắn ngược lại ra phía sau, bước chân hắn nặng nề đâm thẳng xuống mặt đất tạo nên hơn mười cái hố sâu.
“Grào…!!!”
Huyết phủ nhân ảnh bị mạnh mẽ đẩy lui đã khiến cho cặp mắt vốn vô cảm của hắn bỗng hiện lên vẻ nóng bỏng điên cuồng. Sau đó, hắn gầm lên một tiếng vang vọng cả đại điện. Chỉ một thoáng sau khi hắn gầm lên thì ở trên mi tâm của hắn đột nhiên lóe lên ánh sáng mãnh liệt, bên trong đó bỗng nhiên chậm rãi xuất hiện một cái phù văn. Mà khi phù văn này xuất hiện thì khí tức của hắn cũng đột nhiên tăng vọt lên.
Nhưng ngay khi ánh mắt của Tiêu Viêm nhìn thấy cái phù văn kì dị này thì cả người hắn giống như bị sét đánh, khuôn mặt đờ đẫn hẳn đi.
” Đây… đây chẳng phải là… tộc văn của Tiêu tộc sao?”
Đúng vậy! Phù văn kì dị xuất hiện trên trán của huyết phủ nhân ảnh kia chính là tộc văn mà chỉ Tiêu tộc mới có!
Tên này, hắn … hắn làm sao lại có được tộc văn của Tiêu tộc???
Prev Chapter
Next Chapter
BÁO LỖI/ GÓP Ý
Use arrow keys (or A / D) to PREV/NEXT chapter