Chương 1482: Đại Thiên Tôn

Khói đen dần tán đi, một thân ảnh như bộ xương di động chầm chậm xuất hiện trong tầm mắt Tiêu Viêm. Đó là một lão già mặc đồ đen, khuôn mặt gầy đét, hai mắt sâu, trong hốc mắt lại có hai luồng Quỷ Hỏa nhấp nháy.
“Hồn Điện Đại Thiên Tôn trong truyền thuyết, ngươi cuối cùng cũng lòi mặt chuột ra rồi.”
Tiêu Viêm nhìn người đó rồi mỉm cười, nhẹ giọng nói.
Thân ảnh già cỗi đó chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt khô héo trong ánh sáng le lói chiếu xuống trông có chút đáng sợ, Quỷ Hỏa trong mắt hắn hơi nhảy lên, giọng nói khàn khàn làm người khác dựng tóc gáy: “Tiêu Viêm, không ngờ ngươi có gan đánh đến đây, vốn trong tộc ta quyết định để cho ngươi sống lâu thêm chút nữa nhưng ngươi đã tự tìm đến cửa thì lão phu cũng đành thành toàn cho ngươi.”
“Ai thu thập ai thì còn chưa biết!” Tiêu Viêm cười, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lão giả khô héo kia. Lúc trước hắn đánh Cốt U thánh giả thì lão quỷ này âm thầm cứu đi, nếu như lúc đó hắn lộ diện thì quả thật Tiêu Viêm không thể dễ dàng chiến thắng hắn, nhưng hiện tại thì đã khác xưa rồi.
Lấy nhãn lực của Tiêu Viêm bây giờ đương nhiên có thể nhìn ra được thực lực Đại Thiên Tôn, hai tinh Đấu Thánh trung kỳ, so với thực lực của hắn sau khi tiến bộ vẫn mạnh hơn một bậc. Nhưng chênh lệch này đối với Tiêu Viêm thì không khó san bằng.
“Đại ca, cần gì nói nhảm với tiểu bối này, giết hắn đi, sau đó thu lấy linh hồn hắn. Hắc hắc, linh hồn của một vị cường giả bán thánh đủ ngang với một phân điện thu thập linh hồn trong gần một trăm năm.” Hung quang trong mắt Cốt U thánh giả lóe ra. Ngày đó bị Tiêu Viêm hành hạ, hắn vẫn canh cánh trong lòng chưa thể xóa nhòa, nhưng do thực lực của đối phương nên vẫn không dám tiến đánh lấy lại danh dự. Hiện tại Tiêu Viêm dám xông vào Hồn Điện, còn nói rằng đến bắt hắn trả giá. Bạn đang đọc truyện tại – http://truyenyy.vn
“Ha ha. Cốt U lão quỷ, ngươi mới là người nói nhảm nhiều đó, ngươi có gan thử chiêu với ta không?” Khi Cốt U thánh giả vừa nói xong thì không gian trước mặt vặn vẹo, thân ảnh Dược Lão chậm rãi xuất hiện, lão cười cười nhìn về phía trước, kèm theo ánh mắt không có chút tốt đẹp.
“Dược Trần!” nhìn thấy người trước mặt, sắc mặt Cốt U trở nên trầm trọng hẳn, vừa muốn châm chọc một câu thì đột nhiên cảm giác được uy áp của người kia nên sắc mặt càng trở nên khó coi.
“Ngươi cũng đã đột phá đến Đấu Thánh rồi sao?”
Nhìn Cốt U run rẩy trước mặt, Dược Lão mỉm cười nói: “May mắn mà thôi, lần trước ngươi ám toán ta nên bây giờ ta cũng nên đáp trả chứ nhỉ!”
“Hừ, đừng tưởng rằng là Đấu Thánh thì lão phu sợ ngươi, ta cũng chỉ cách Đấu Thánh một đường chỉ mà thôi!” Cốt U hừ lạnh một tiếng, trên mặt cũng không có nhiều vẻ sợ hãi. Nơi này là sân nhà của bọn họ nên lực chiến đấu được tăng phúc không nhỏ. Hắn lập tức úp hai chưởng xuống, hắc khí từ trong thân thể phun ra. Lúc này, những sợi xích khổng lồ xung quanh đại điện cũng rung động mạnh hơn, từng luồng hắc khí bùng phát rồi dần hội tụ lại.
“Dược Trần, hôm nay lão phu muốn nhìn xem ngươi lấy cái gì để đòi nợ. Lần trước Hồn Điện có thể bắt ngươi thì tất nhiên lúc này vẫn có thể giam giữ được ngươi thêm một lần nữa.”
Hắc khí tuôn trào dữ dội rồi hội tụ lại thành một thân ảnh như Ma Thần giáng thế, ngửa mặt lên trời rít gào, uy phong vô thượng. Ngay sau đó ở bên trong hắc khí có vô số sợi xích đen mang theo những tiếng thét thê lương vô cùng chói tai phóng tới Dược Lão. Khí thế đó, âm thanh đó làm cho lòng người sợ hãi.
Thấy thế, Dược Lão cười nhẹ, không lùi mà chỉ vận chuyển đấu khí thành những tia chớp trực tiếp va chạm với đám xích đen kia.
Khi Dược Lão và Cốt U giao chiến thì Tiêu Viêm và Đại Thiên Tôn cũng không nhiều lời nữa, ánh mắt hắn đảo qua đám cường giả Hồn Điện rồi quay qua nói với Tiểu Y Tiên và Thanh Lân ở cách đó không xa: “Còn lại mấy tên kia thì giao cho các ngươi nhé!”
Cung điện nơi này tuy phòng vệ sâm nghiêm, cấp bậc Thiên Tôn không ít. Vốn dĩ hiện giờ thực lực Tiểu Y Tiên và Thanh Lân thì vẫn đủ sức đánh với cường giả Bán Thánh một trận, tự nhiên sẽ không sợ đối phương nhiều người. Thêm nữa, Thanh Lân với Bích Xà Tam Hoa Đồng thì ít ai có thể chiếm được thượng phong khi đánh với nàng.
_”Hừ!” _
Thấy thế, Đại Thiên Tôn nghiêm mặt lại, bàn tay trong tay áo kết xuất đạo ấn quyết.
“Xuy xuy!”
Ấn quyết vừa thành thì nhất thời không gian quanh thân Tiêu Viêm cứ từng đợt bồng bềnh dập dờn. Tiếp đó có nhiều bạch ảnh hiện ra, không gian xung quanh có vô số bạch cốt bén nhọn phóng đi nhanh như chớp giật.
“Trò đùa!”
Đối mặt với đám xương cốt này, Tiêu Viêm chỉ cười rồi vẫy nhẹ tay áo, ngọn lửa mạnh mẽ bộc phát ra với nhiệt độ kinh khủng, dường như trong nháy mắt đã hòa tan hết thảy đám xương cốt.
“Cốt Hoàng Liệt Thiên!”
Gai xương vừa mới tan đi thì giọng nói lạnh lẽo của Đại Thiên Tôn vang lên, tiếp đó không gian trên đỉnh đầu Tiêu Viêm vặn vẹo, một thanh cốt đao khổng lồ hiện ra vô cùng quỷ dị, phá vỡ hư không đánh tới Tiêu Viêm,
“Vèo!”
Nương theo sau cốt đao quỷ dị, một luồng ba động năng lượng dị thường khuyếch tán ra lao tới Tiêu Viêm nhanh như chớp.
“Đây là …linh hồn công kích.”
Cảm thụ được ba động lạ thường kia, Tiêu Viêm hơi kinh hãi, không ngờ Đại Thiên Tôn lại có thể hiểu được công kích linh hồn. Đáng tiếc một điều là chiến đấu linh hồn thì Tiêu Viêm chưa bao giờ sợ ai.
“Vỡ!”
Tay Tiêu Viêm nắm chặt lại, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, đánh ra một quyền. Quyền này không chút hoa lệ xinh đẹp, cũng không có một tia đấu khí ba động mà chỉ đơn thuần phát ra lực lượng linh hồn.
“Ầm!”
Quyền phong vô hình từ lòng bàn tay Tiêu Viêm bung ra giao với ba động lạ thường phía sau cốt đao.
Khi thấy Tiêu Viêm dễ dàng đánh nát công kích linh hồn của mình, Đại Thiên Tôn phóng mình lên bầu trời, ngay cạnh thanh cốt đao khổng lồ trăm trượng kia. Đồng thời hắc vụ tuôn trào tạo thành một bàn tay khổng lồ trực tiếp nắm lấy chuôi đao, hắn quát mạnh một tiếng rồi cầm đao chém đến đỉnh đầu Tiêu Viêm, phong mang sắc bén đáng sợ.
“Cốt đao có chút cổ quái, có thể đả thương linh hồn.”
Nhìn thanh cốt đao nhanh chóng bành trướng trong tầm mắt, Tiêu Viêm khẽ nhấn hai tay vào hư không, mặt đất phía dưới nhanh chóng nhô ra, gần trăm cột nham tương nóng chảy ùn ùn đẩy lên rồi va chạm mạnh mẽ vào thanh cốt đao đó.
_”Hừ!” _
Thế công bị ngăn cản, Đại Thiên Tôn gằn giọng, khẽ vòng thanh cốt đao một cái làm đám cột nham thạch không ngừng sinh sôi kia nổ tung, thậm chí năng lượng hỏa diễm bá đạo ở trong lòng đất cũng bị áp chế xuống.
“Tiêu Viêm! Cốt đao của lão phu chính là xương đầu của hơn vạn con người luyện nên, trong đó không biết có bao nhiêu linh hồn dùng để tế đao rồi! Chỉ cần bị đao phong nhập thể thì chắc chắn sẽ phải chịu đau đớn vạn hồn thôn phệ.”
“Bàng môn tà đạo!”
Tiêu Viêm cười lạnh, hắn có dị hỏa hộ thể nên đao khí không thể nào gây tổn thương cho linh hồn của hắn. Đảo tay một cái, năm loại dị hỏa xuất hiện trước mặt, đồng thời trong đó có Hải Tâm Diễm, đây chính là dị hỏa chân chính.
“Ngươi tự tin vào thanh đao rách kia như vậy thì ta sẽ xé phá nát nó cho ngươi xem!”
Tiêu Viêm biến đổi thủ ấn, đồng thời năm đóa dị hỏa bành trướng rồi hóa thành sói, báo, thuồng luồng,…chính là năm loại hỏa linh khổng lồ trôi nổi ở trên không trung hợp thành một đại trận hỏa diễm.
Ngũ Luân Ly Hỏa Pháp có ngũ linh bên trong, lại có bốn loại Dị Hỏa nên uy lực của nó đủ so sánh với Thiên Giai đấu kỹ, mà bây giờ hắn lại sử dụng đến năm loại dị hỏa, uy lực của Ngũ Luân Ly Hỏa Pháp được thi triển đến cực hạn.
“Ô ô!”
Năm loại hỏa linh nhanh chóng dung hợp thành một bánh xe đường kính hơn trăm trượng cấp tốc xoay tròn, ngay cả không gian xung quanh cũng giống như sụp đổ, hư không đen ngòm như miệng một con quái thú đang há ra đớp mồi.
“Hừ! Cuồng vọng!”
Đại Thiên Tôn cười lạnh lẽo, hắc khí trong cơ thể tuôn trào càng nhanh rồi hóa thành một luồng linh hồn kêu gào thê lương nhanh chóng nhập vào trong cốt đao, tiếp đó màu trắng bên ngoài cốt đao dần xuất hiện một tia đỏ sẫm giống như vết máu chưa khô.
“Hồn Diệt Trảm!”
Khi vết máu kia xuất hiện, Đại Thiên Tôn ngưng trọng giơ cao thanh đao rồi chém xuống Hỏa Luân trên bầu trời.
“Phá cho ta!”
Khuôn mặt Đại Thiên Tôn ửng đỏ thể hiện sự tức giận. Những nơi cốt đao đi qua thì không gian lần lượt sụp đổ tạo thành một khe rãnh hơn nghìn trượng xuống tới mặt đất.
“Chuyển!”
Cảm nhận được một đao hung hãn của Đại Thiên Tôn, Tiêu Viêm thay đổi thủ ấn, Hỏa Luân đột ngột chuyển hướng rồi xoay tròn điên cuồng giống như con cá đang lượn lờ trên bầu trời. Một tiếng kêu trong trẻo vang lên, nó lao tới nhanh như chớp giật, mạnh mẽ đụng vào cốt đao khổng lồ, không một chút khoan nhượng.
“Đùng!”
Trong chớp mắt sự va chạm phát ra tiếng nổ kinh thiên tràn ngập không gian, bão năng lượng điên cuồng thổi quét ra xung quanh. Đại điện đen tuyền không chịu nổi chấn động mà sụp xuống.

Prev Chapter

Next Chapter

BÁO LỖI/ GÓP Ý

Use arrow keys (or A / D) to PREV/NEXT chapter

Prev
Next