Bên trong luồng sáng, thân ảnh màu đen kia đứng đứng sừng sững trước Bồ Đề cổ thụ. Đột nhiên, thân ảnh này bắt đầu công kích, mà trong nháy mắt đó thì Bồ Đề cổ thụ cũng phát ra từng luồng năng lượng mạnh mẽ. Dưới sự giao phong đáng sợ này, mảnh thiên địa ấy gần như sụp đổ. Tiêu Viêm kinh hãi quan sát trận chiến, hắn không thể tin nổi cây cổ thụ này đã từng giao thủ với cường giả Đấu Đế. Trong đốm sáng, hình ảnh nhanh chóng trôi qua. Đến cuối cùng, thân ảnh màu đen kia đột nhiên bị một đạo kình phong mang theo lực lượng hủy diệt vạn vật bất ngờ đánh trúng, khiến cho thân thể hắn và cả mảnh thiên địa đó đều tan thành hư vô… “Hít!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim Tiêu Viêm như thắt lại. Hiển nhiên một kích cuối cùng này là của một vị Đấu Đế có thực lực không thua gì Đấu Đế áo đen kia. Dưới sự liên thủ của Bồ Đề cổ thụ và một vị Đấu Đế thần bí khác, Đấu Đế áo đen đã bị đánh thành hư vô. “Hai vị Đấu Đế…”
Khóe mắt Tiêu Viêm giật mạnh. Hôm nay hắn đã thấy được những cường giả chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Mặc dù chỉ là hai cái bóng, thế nhưng hơi thở chí tôn này vẫn làm cho linh hồn hắn trở nên run rẩy.
Bên trong luồng sáng, sau khi Đấu Đế áo đen vẫn lạc thì hình ảnh cũng không dừng lại. Từ trong hư vô đột nhiên xuất hiện một tia khí lưu màu đen, nó nhanh chóng xông vào thân cây cổ thụ. Tiếp đó, cổ thụ lúc trước tràn ngập thanh khí thì giờ đây lại mơ hồ có thêm một cỗ khí tức âm lãnh tà ác. Tiêu Viêm ngẩn ra rồi chợt nghĩ tới điều gì đó. Sau khi luồng khí đen này xâm nhập Bồ Đề cổ thụ thì cho hắn một cảm giác rất giống với lúc nhìn thấy cây cổ thụ này lần đầu trong cổ vực Mãng Hoang. “Phốc!”
Đốm sáng chậm rãi tiêu thất sau đó ngưng tụ lại thành một khí lãng vô hình nhanh như chớp tiến vào đầu Tiêu Viêm. Một luồng thông tin kì dị bỗng khuếch tán trong não.
Tiêu Viêm nhắm hai mắt lại từ từ tiêu hóa luồng thông tin kì dị này. Một hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi mở hai mắt ra. Lúc này, trong mắt hắn hiện ra một tia minh ngộ, hắn đã hiểu được rất nhiều thứ từ trong luồng thông tin ấy.
Cây Bồ Đề cổ thụ trước mặt không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng. Nhưng mà có một khẳng định là nó đã tồn tại từ thời viễn cổ. Điều khiến Tiêu Viêm kinh ngạc nhất chính là qua bao nhiêu năm như vậy mà nó lại không xuất hiện linh trí đầy đủ. Chẳng lẽ là do sống quá lâu làm linh trí của nó không được vẹn toàn. Mặc kệ là nguyên nhân gì thì Bồ Đề cổ thụ cũng có một ít kiến thức linh vật cơ bản như tự bảo vệ hoặc phản kích trong trường hợp bị công kích. Hình ảnh mà Tiêu Viêm thấy là một vị cường giả Đấu Đế đang bị trọng thương muốn mạnh mẽ cướp Thụ Linh(*) của Bồ Đề cổ thụ để trị thương. Nhưng cuối cùng lại bị kẻ địch của hắn liên thủ với cổ thụ chém giết. Đương nhiên, cái giá phải trả để giết vị Đấu Đế cũng vô cùng lớn. Thân cây vốn cao vạn trượng giờ đây chỉ còn mấy nghìn trượng mà thôi.
Mặc dù bề ngoài Bồ Đề cổ thụ phải trả giá đắt nhưng sự thật là sau khi cường giả Đấu Đế vẫn lạc thì đã hội tụ những cảm xúc tà ác xâm nhập vào bên trong cổ thụ. Trải qua vô số năm tháng, cảm xúc ấy ăn mòn thấm sâu vào linh trí của Bồ Đề cổ thụ, khiến nó sinh ra linh trí theo thiên hướng âm lãnh. Mà những ảo cảnh này chính là do những thiên hướng tà ác đó tác quái ngưng tụ mà thành. Vô số năm rồi, không biết đã có bao nhiêu cường giả đánh mất bản thân tại ảo cảnh này. Nếu không phải lần này do Bồ Đề Tử trong tay Tiêu Viêm phát ra khí tức quen thuộc gợi lại trí nhớ từ sâu trong linh trí của nó thì giờ đây chưa chắc Tiêu Viêm đã đối diện được với nó. Nói một cách đơn giản thì Bồ Đề cổ thụ có hai phần linh trí, một thuộc về nó, một còn lại là cảm xúc tà ác mà Đấu Đế áo đen để lại. “Ngươi muốn ra giúp ngươi khu trừ linh trí tà ác kia sao?” Tiêu Viêm nhìn cây cổ thụ xanh biếc trước mặt, trầm giọng nói.
“Rì rào!”
Đối với câu hỏi của Tiêu Viêm, cây cổ thụ nhất thời lay động giống như đang gật đầu đồng ý.
Thấy vậy, Tiêu Viêm cười khổ nói:
“Ngươi quá xem trọng ta rồi. Thứ mà cường giả Đấu Đế để lại, sao ta có thể giải quyết chứ…”
Lời này của Tiêu Viêm cũng là thật lòng. Với thực lực hiện giờ của hắn thì có thể làm gì được những cảm xúc tà ác của cường giả Đấu Đế chứ? Nếu sơ sảy một chút còn có thể làm cho những cảm xúc tà ác ấy truyền sang hắn. Lúc ấy, hắn chắc chắn phải chết!
_”Rì rào…” _ _ _
Tiêu Viêm vừa nó xong thì một luồng sáng bắn ra từ trong cổ thụ. Bên trong ánh sáng xuất hiện một ngọn lửa và một hạt Bồ Đề Tử. Ngọn lửa luyện hóa Bồ Đề Tử rồi một luồng thanh khí xuất hiện, cuối cùng tiến vào trong thân cây cổ thụ. Mà nương theo sự tiến vào của luồng thanh khí này, sự âm lãnh trên Bồ Đề cổ thụ nhất thời nhạt đi một chút. “Dùng Bồ Đề Tử để khu trừ những cảm xúc đó sao?” Tiêu Viêm ngẩn ra, hồ nghi nhìn Bồ Đề Tử trong tay, hỏi:
“Chỉ một viên Bồ Đề Tử không tinh khiết này là có thể giúp ngươi?”
_”Rì rào…” _ _ _
Cổ thụ phát ra những thanh âm rì rào. Từng chùm ánh sáng màu bay ra từ thân thể nó rồi trôi nổi trước mặt Tiêu Viêm. Hào quang yếu dần, Tiêu Viêm há hốc mồm nhìn những điểm sáng này. Chúng dĩ nhiên chính là Bồ Đề Tử, mà những hạt này tinh thuần hơn hạt trong tay mình không biết bao nhiêu lần. “Một, hai, ba… Hai mươi bốn hạt!”
Ánh mặt Tiêu Viêm đảo qua những đốm sáng trước mặt, khóe miệng không nhịn được mà hơi giật giật. Mặc dù Bồ Đề Tử không khủng bố bằng Bồ Đề Tâm, nhưng xác xuất để bước vào Đấu Thánh cũng rất cao. Đừng nói là những bồ đề tử phẩm chất cao này, mà chỉ cần hạt trong tay hắn thôi cũng đủ để vô số cường giả điên cuồng tranh đoạt.
Ở bên ngoài, Bồ Đề Tử rất quý hiếm, nhưng ở đây trong nháy mắt đã xuất hiện hơn hai mươi hạt. Giờ khắc này, Tiêu Viêm đang có loại xung động muốn ôm hết rồi bỏ chạy.
Chỉ là lý trí nói cho hắn biết, tuy nói Bồ Đề cổ thụ này không có linh trí, nhưng chỉ cần một hành động bản năng nho nhỏ của nó thôi cũng đủ khiến Tiêu Viêm chết cả trăm lần rồi. Cũng may nó không đủ linh trí chứ không thì trên đại lục Đấu Khí này số cường giả có thể chống lại nó có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay. “Dùng bồ đề tử để khu trừ cảm xúc tà ác không phải chơi sang quá chứ?” Mặc dù Bồ Đề Tử không phải của hắn, nhưng cứ nghĩ tới việc dùng dị hỏa luyện hóa nó Tiêu Viêm lại cảm thấy đau lòng.
_”Rì rào…” _ _ _
Ngay khi Tiêu Viêm còn đang đau lòng thì cây cổ thụ lại lay động như muốn thúc giục hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thấy vậy, Tiêu Viêm cười khổ một tiếng, bàn tay hắn mở ra, một luồng dị hỏa lượn lờ phía trên. Tiêu Viêm thuận tay cầm một hạt Bồ Đề Tử lên bỏ vào ngọn lửa.
Bên trong Bồ Đề Tử ẩn chứa năng lượng rất mạnh mẽ. Mặc dù có dị hỏa trợ giúp, thế nhưng muốn luyện hóa chúng cũng không phải một việc dễ dàng.
Ước chừng một canh giờ sau, hạt bồ đề tử mới được luyện hóa thành một chất lỏng trong suốt. Lại thêm nửa canh giờ nữa, chỗ chất lỏng này từ từ bốc hơi biến thành một luồng thanh khí. Chúng bay ra từ trong ngọn lửa rồi chui vào trong thân cây cổ thụ. Lúc này, cây cổ thụ chợt run rẩy rồi một tia hắc khí lặng yên thoát ra rồi biến thành hư vô. “Phù!”
Thấy vậy, Tiêu Viêm thở phào một hơi, ngồi bệt xuống đất. Mức độ khó khăn khi luyện hóa Bồ Đề Tử hơn xa hắn dự kiến. Mặc dù lấy năng lực hiện tại của hắn cũng không thể luyện hóa liên tục. “Không được! Phải nghỉ một chút đã!”
Tiêu Viêm lau mồ hôi khoát tay áo nói với Bồ Đề thụ.
_”Rì rào…” _ _ _
Nhìn thấy Tiêu Viêm đình công, Bồ Đề thụ nhất thời lắc lư, chợt một đạo lục sắc quang mang từ trong thân cây phóng ra hình thành một cái bồ đoàn. Sau đó, cây cổ thụ vươn một nhánh cây nhấc Tiêu Viêm đặt lên phía trên bồ đoàn. “Phanh!”
Vừa đặt mông xuống bồ đoàn cổ xưa kia, thân thể Tiêu Viêm chợt rung lên. Từng luồng năng lượng tinh thuần đáng sợ như thủy triều ùn ùn tiến vào thân thể hắn. Chỉ trong nháy mắt, ngay cả những lỗ chân lông trên người Tiêu Viêm đều như muốn nổ tung, một luồng thanh khí chậm rãi bay ra từ thiên linh cái của hắn. ——————————
(*) Thụ Linh: Lình hồn, linh trí của Bồ Đề cổ thụ.
Prev Chapter
Next Chapter
BÁO LỖI/ GÓP Ý
Use arrow keys (or A / D) to PREV/NEXT chapter