Trong sơn động, nữ nhân cầm trường kiếm áp vào yết hầu thiếu niên, tình cảnh đầy quỷ dị và nguy hiểm
Yết hầu truyền đến cảm giác lạnh lẽo làm cho Tiêu Viêm cả người da gà nổi lên, chậm rãi giơ tay lên, tỏ vẻ như mình trong sáng vô tội, cười khổ nói: ” Ta không có đối với ngươi làm chuyện gì có lỗi “
Nghe vậy, trên khuôn mặt băng hàn của Vân Chi thoáng hiện lên nét ửng đỏ, trong lòng hung hăng nghĩ, đúng thật ngươi không có làm chuyện đó, nhưng ngươi đối với ta như vậy thì có khác gì so với làm chuyện đó đâu?
Đôi mắt đẹp khẽ lóe lên, song ngọc thủ cầm trường kiếm của Vân Chi nhưng lại không có di động chút nào, ánh mắt khẽ nhúc nhích, thấy trên khuôn mặt của Tiêu Viêm còn có dấu ấn bàn tay đỏ bừng trên mặt, hiển nhiên âm thanh vừa rồi vang lên trong sơn động hiển nhiên là do Tiêu Viêm tự tát vào mặt mình gây ra
Nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiêu Viêm, Vân Chi cảm thấy có chút tức cười, bàn tay hơi nới lỏng ánh mắt hiện lên nét nhu hòa, một lúc lâu sau, một âm thanh sa sút tinh thần mệt mỏi vang lên, vô lực thu hồi trường kiếm lại, quay về sơn động bước đi, trường kiếm trà trà lên vai Tiêu Viêm, thản nhiên nói: “Chuyện hôm nay, chúng ta coi như chưa phát sinh cái gì, nếu ngươi mà truyền ra ngoài, ta hội nhất định giết ngươi “
Đứng chôn chân một lúc, nhìn bóng lưng uyển chuyển mê người kia, Tiêu Viêm hai mắt từ từ nhắm lại khẽ thở dài một hơi, khóe miệng bất dắc gĩ lộ ra vẻ khổ sáp, đích xác loại sự tình này vốn phải quên đi, với thân phận của hắn so với nàng mà nói thì, mình chỉ như con cóc ngồi dưới đáy giếng, còn nàng là thiên nga bởi vì gặp rủi ro nên bản thân mới có dịp may mắn vuốt ve, bất quá khi nàng hồi phục thì bầu trời rộng lớn kia mới là cuộc sống của nàng, mà cóc thì vần như cũ chỉ có thể ngồi dưới đáy giếng mà khao khát nhìn lên bầu trời rộng lớn mà thôi
Lúc Tiêu Viêm xoay người bỏ đi, vốn dĩ đang nhắm mắt ngủ say, Vân Chi, đôi mắt khẽ mở ra, lẳng lặng nhìn bóng lưng đeo cự xích quái dị của thiếu niên, chậm rãi tiêu biến vào bóng đêm bên ngoài sơn động, ngọc thủ khẽ vuốt hắc bào bao trùm trên thân thể, tâm cảnh vốn đang tĩnh lặng của nàng không hiểu sao lai chợt trở nên xao động
“Ai…”Âm thanh than nhẹ trong sơn động vang lên sau đó chậm rãi biến mất
Đương đang chìm sâu trong giấc ngủ, đôi mắt có chút mông lung buồn ngủ của Tiêu Viêm chợt mở to ra, Tiêu Viêm đột nhiên mãnh liệt quay đầu hướng sơn động nhìn
Bên trong sơn động, trên chiếc giường đá, Vân Chi đang ngồi xếp bằng trên đó, trường kiếm kỳ dị đặt giữa hai chân nàng, hôm nay, nàng đã thay một bộ váy trắng, mái tóc đã búi thành hình phượng hoàng như trước tỏa ra vẻ cao quý, khuôn mặt xinh đẹp, lạnh lùng ưu nhã, bộ dạng nhu nhược mấy ngày trước đây cơ hồ đã hoàn toàn biến mất
Dường như cảm nhận được Tiêu Viêm đã thức tỉnh, Vân Chi đôi mắt đẹp cũng khẽ mở ra, ánh mắt khẽ đảo qua Tiêu Viêm, thản nhiên nói: “Đã thức dậy? _”
Âm thanh thanh thúy mơ hồ vang lên, bất quá bây giờ có phần trong trẻo hơn nhưng ẩn trong đó có thể thấy được vẻ lạnh lùng, giống như hai người xa lạ nói chuyện với nhau
Ánh mắt đảo qua người Vân Chi, Tiêu Viêm chậm rãi thở dài một hơi, nghiêng đầu nói: ” _ Phong ấn đã phá giải? __”
” _ _ Ân ” Thản nhiên gật gật đầu, Vân Chi thân hình khẽ nhúc nhích, lần này xuất hiện, dĩ nhiên trực tiếp đối mặt với Tiêu Viêm, đôi mắt đẹp nhìn khuôn mặt thiếu niên nói: ” Đi thôi, sau khi rời khỏi đây, ta sẽ giúp ngươi tạm thời tăng thực lực lên _”
Nói xong nàng chậm rãi xoay người bước ra ngoài sơn động, bước chân ưu nhã xinh đẹp mê người
Ngẩng đầu nhìn bóng lưng mỹ nhân rời khỏi sơn động, Tiêu Viêm đột nhiên nói: ” _ Ta chỉ thích Vân Chi của mấy ngày trước đây..Còn hiên tại ngươi bây giờ ta rất là không thích “
Đứng ở ngoài sơn động, bóng lưng xinh đẹp hơi cứng lại, cước bộ dừng lại, một lát sau mới tiếp tục cất bước đi