Chương 131: Nữ Nhân Thần Bí Vs Tử Tinh Dực Sư Vương: Diễm Phân Phệ Lãng Thước

Trên bầu trời xanh biếc, năng lượng không ngừng ba động kịch liệt tạo ra một thứ âm thanh như sấm rền, dù Tiêu Viêm ở khoảng cách rất xa cũng cảm thấy lùng bùng lỗ tai.

Mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía chân trời xa xôi, nơi mà hai màu xanh đỏ cơ hồ tràn ngập phân nửa bầu trời, ngay đến tầng tầng mây trắng cũng bị phủ lên lưỡng sắc quang mang.

Bên tai lại vang lên một tiếng như sấm nổ, Tiêu Viêm nuốt một miếng nước bọt, năng lượng uy áp truyền đến trên bầu trời làm cho chân hắn có chút run rẩy.

“Đây là cường giả chân chính sao?” Trong miệng thì thào, sơ bộ kiến thức uy thế kinh khủng được sinh ra khi cường giả cấp bậc này chiến đấu, Tiêu Viêm cảm thấy bản thân trước kia giống như ếch ngồi đáy giếng. Tới hiện tại, hắn rốt cuộc cũng biết, trong sách ghi là cái gì lấy một địch vạn thật sự cũng không phải chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Đứng ở bên cạnh Tiêu Viêm, Dược Lão khẽ cau mày nhìn tràng chiến đấu ở chân trời xa xôi, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cô gái kia hẳn là nhân loại rồi, nhưng nàng chạy đến ma thú sơn mạch gây chiến với tử tinh dực sư vương làm cái gì?”

“Như thế nào? Cảm thấy rất rung động?” Quay đầu nhìn thân thể phát run của Tiêu Viêm, Dược Lão đột nhiên cười nói.

Gian nan gật gật đầu, Tiêu Viêm cười khổ nói: “Xem bọn họ chiến đấu, ta mới biết được, trước kia chiến đấu cũng chỉ giống như đứa trẻ so với gia gia mà thôi.”

“Aa, ta sớm nói qua, đấu khí đại lục rất lớn, hơn nữa người còn mạnh hơn so với đấu hoàng cũng không ít, ngươi rất có tiềm lực, chờ ngày sau ngươi bước tới cấp bậc đó tự nhiên sẽ phát hiện, thế giới này, rất là đặc sắc.” Dược Lão lại cười nói.

Thanh sắc long quyển gào thét bạo xoáy, đại thụ không ngừng bị nhổ bật lên rồi bị gió lốc mạnh mẽ phá tan, vụn gỗ bay đầy trời.

“Hừ, ma thú sơn mạch không phải là địa bàn của nhân loại, cũng không tới phiên ngươi dương oai!” Nhìn long quyển phong bạo càng thêm khổng lồ, tử tinh dực sư vương quát một tiếng, trong miệng vang lên một tiếng rít gào trầm thấp, ô ô vang vọng khắp sơn mạch.

Theo tiếng sư ngâm, tử tinh trên thân thể sư vương quang mang đại thịnh, tử sắc hoả diễm mãnh liệt trong nháy mắt từ thân thể bùng ra rồi lượn lờ bốc lên, cuối cùng hội tụ thành tử sắc hoả trụ thật lớn thẳng đến tận trời, nhiệt độ cao khủng khiếp, cho dù Tiêu Viêm cách xa hơi ngàn thước vẫn như cũ mồ hôi đầm đìa.

“Thật là thế trận khủng khiếp.” Tiêu Viêm lau mồ hôi chảy xuống từ trên trán, rúng động nhìn phong quyển cũng hoả trụ cực lớn phía xa, miệng lưỡi khô rát nói.

“Sư phụ, ngươi xem bọn họ ai sẽ thắng a?” Lại lau mồ hôi một phen, Tiêu Viêm nhẹ giọng dò hỏi.

“Đã tới tình trạng này, nếu không có át chủ bài thật mạnh mẽ, bình thường cũng khó có thể đánh chết đối phương, về phần ai thắng ai bại, ta cũng không thể nói rõ, hết thảy chờ đánh xong tự nhiên sẽ rõ ràng.” Dược Lão cười nói.

Bất đắc dĩ lắc đầu, Tiêu Viêm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn không khí trở nên căng thẳng, nhẹ giọng nói: “Đã khai chiến rồi…”

Long quyển – 龙卷: ở đây có lẽ tác giả ghi thiếu, phải là long quyển phong (cơn lốc, vòi rồng) mới đúng.

Long quyển phong bạo – 龙卷风暴: cơn lốc dữ dội….

Prev
Next