Rừng cây rậm rạp yên tĩnh, ngẫu nhiên một vài con thú nhỏ từ trong rừng rậm lao ra làm kinh động đến bầy chim đang nghỉ trên các cành cây.
Không khí tĩnh mịch đó giữ không được bao lâu, liền bị một bóng người chật vật di chuyển phá vỡ, trong nháy mắt khiến cho chim thú trong rừng chạy loạn lên.
Không thèm để ý đến chuyện mình phá hư khung cảnh yên tĩnh, bóng dáng này có chút chật vật đang trốn chui trốn lủi, vẻ mặt hoảng sợ thỉnh thoảng lại quét về rừng rậm tối om đằng sau lưng một lần, bộ dạng sợ hãi như vậy giống như là có hồng hoang mãnh thú đang truy đuổi ở phía đằng sau.
Chạy trốn được thêm một khoảng nữa, bóng người có trang phục như một tên lính đánh thuê ngẩng đầu nhìn ánh sáng từ một nơi cách đó không xa, trên khuôn mặt hiện lên vẻ mừng rỡ như điên, chỉ cần ra khỏi cái rừng rậm đáng chết này, hắn có thể gọi đồng bọn đến đây cứu viện, đến lúc đó cũng không còn e ngại tử thần ở phía sau có thể lấy mạng hắn nữa.
Thân thể đột nhiên lao mạnh về phía trước, thân thể tên lính đánh thuê hơi nhảy lên, bàn chân hung hăng đạp mạnh lên một cành cây, nhất thời tốc độ thân hình đột nhiên tăng vọt mà lao về phía có ánh sáng đó.
Thấy ánh sáng gần trong gang tấc, khiến cho nét vui mừng như điên trên khuôn mặt tên lính đánh thuê càng hiện rõ, song ngay vào lúc đó, nét mừng như điên chợt ngưng đọng lại, tên lính đánh thuê phát hiện một cỗ hấp lực đột ngột mạnh mẽ xuất hiện, không chỉ mạnh mẽ đem thân thể mình đang lao vọt tới trước phải dừng lại, mà còn đem thân thể của mình kéo ngược lại phía sau.
Trên khuôn mặt chợt hiện lên vẻ kinh hãi, tên lính đánh thuê còn không kịp la lên một tiếng, một bóng đen từ phía sau chợt vọt qua người hắn, khí kình xé gió mạnh mẽ giống như tiếng sấm rền vang, nặng nề nện trên lồng ngực hắn.
” Bị phát hiện sao?” Nhíu mày, thân hình Tiêu Viêm như một bóng ma co rút lại, sau đó lạnh lùng nhìn hai gã hộ vệ càng lúc càng gần, đấu khí trong cơ thể cũng bắt đầu chầm chậm di chuyển.
Nhưng khi hai gã đánh thuê đi tới gốc cây Tiêu Viêm đang nấp, đột nhiên liền dừng lại, hai gã nhìn xung quanh một lượt rồi bắt đầu đi tiểu lên thân cây.
Nhìn cử động của hai người, Tiêu Viêm thở dài một hơi, trong lòng thấp giọng mắng một câu….
” Mẹ kiếp, con đàn bà đó thật sự quá phong mãn, chỉ cần nhìn cái mông đã nghĩ đến chuyện nhanh chóng đè ả xuống đất mà làm việc!” Lúc đi tiểu, một tên lính đánh thuê đột nhiên mở miệng thốt ra những lời thô bỉ.
” Ngươi nhỏ giọng đi, người đàn bà đó là Tam đoàn trưởng độc chiếm, ngươi dám làm chuyện như vậy với ả, Tam đoàn trưởng sẽ trực tiếp xé xác ngươi vất nuôi sói.” Một gã lính đánh thuê khác cẩn thận nhắc nhở.
” Hừ, chỉ là một đồ nát mà thôi, lần trước ta còn nhìn thấy ả bị Nhị đoàn trưởng đè lên ấy chứ, bất quá ả cũng không dám đem chuyện này nói với Tam đoàn trưởng, hắc hắc.”
” Quên đi, quên đi, việc này đừng có nói lung tung nữa, nếu không bị xui xẻo chính là những tên lính quèn chúng ta đó, đi thôi…” Xong việc, tên lính đánh thuê bên trái xoay người lại trước, đột nhiên trước mặt xuất hiện một bóng đen, chưa kịp phản ứng gì thì yết hầu đã cảm thấy một trận đau nhức, sau đó ý thức dần mơ hồ đi.
” Đi thôi.” Tên lính đánh thuê còn lại, sau khi đi tiểu xong, vừa mới xoay người lại, nhìn thấy đằng sau trống rỗng, liền cảm thấy sửng sốt, không kịp mở miệng nói một câu thì đã cảm thấy yết hầu mát lạnh, sau đó mắt tối om lại.
Lặng yên không một tiếng động đem thi thể hai người lính đánh thuê mang vào trong rừng sâu, Tiêu Viêm một lần nữa leo lên đỉnh cây đại thụ, nhìn doanh trại ở phía dưới sau đó dược phấn trong tay bắt đầu rải xuống.
Dược phấn được bóng đem che trở, theo gió nhẹ nhàng bay đi, lặng lẽ rơi vào bên trong doanh trại.
Dưới tác dụng của dược phấn, lính đánh thuê xung quanh doanh trại nhất thời liên tiếp mềm nhũn rồi gục xuống.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ doanh trại hoàn toàn trở nên yên tĩnh.
Nhìn doanh trại yên tĩnh, Tiêu Viêm đợi thêm một chút nữa, mới từ trên cành cây nhảy xuống, rút một thanh trường kiếm từ trên người một tên lính đánh thuê xuống, chậm rãi tiến vào trong khu vực doanh trại.
Mang theo trường kiếm, Tiêu Viêm thuận lợi tiến vào đên căn lều vải trung tâm, bên trong lều vải là hai thân thể trần truồng, đang quấn chặt lấy nhau, ra sức rung động.
Tiêu Viêm nghe từ trong lều vải truyền ra âm thanh thở dốc nặng nề của nam nhân cùng với tiếng rên rỉ của nữ nhân, khóe miệng xuất hiện một tia cười lạnh.