Chương 1115: Đánh Cuộc

Tiếng cười nhàn nhạt vang lên ở tiền viện làm cho sắc mặt đám người Tào Đan trong nháy mắt trở nên âm trầm hơn rất nhiều. Chúng khẽ quay đầu, nhìn ra tiền viện. Ở đó, hai đạo thân ảnh chậm rãi xuất hiện. – Ta nói, Diệp gia sao lại cứng rắn như thế. Hóa ra là đã tìm được không ít trợ thủ!

Tào Đan nhìn thấy Tiêu Viêm cùng Tiểu Y Tiên đang từ từ đi tới, khóe miệng khẽ nhếch, cười lạnh nói.

Tiêu Viêm nhìn người thanh niên trẻ tuổi này, ánh mắt thoáng chút kinh ngạc dừng lại ở chiếc huy chương trên ngực hắn. Tào gia không hổ là gia tộc luyện đan, lại có thể bồi dưỡng ra hậu bối cường hãn như vậy. Đây là lần đầu tiên Tiêu Viêm nhìn thấy Thất phẩm Luyện dược sư khác trừ bản thân hắn.

Đương nhiên, thành tựu của đối phương cũng không làm Tiêu Viêm cảm thấy kinh ngạc cho lắm. Đại lục rộng lớn như vậy thì hẳn phải có những kỳ tài luyện đan. Hơn nữa, được một thế gia luyện đan như Tào gia bồi dưỡng từ nhỏ đến giờ nên thành tựu tự nhiên hơn xa những Luyện dược sư bình thường khác. – Nếu như ta nhớ không lầm, vị này tên gọi là Tiêu Viêm? Còn vị này, chính là Ách Nan Độc Nữ nức tiếng Đan vực dạo gần đây?

Ánh mắt Tào Đan nhìn Tiêu Viêm và Tiểu Y Tiên, cười nhạt nói. Tiêu Viêm đứng bên cạnh Thiên Hỏa, cười nhẹ, nói:

– Phái đoàn Tào gia phái đến quả nhiên không tầm thường!

– Tiêu Viêm tiên sinh, vị này tên là Tào Đan, được xưng là kỳ tài luyện đan trăm năm khó gặp của Tào gia. Tuổi còn trẻ nhưng đã đạt đến trình độ Thất phẩm Luyện dược sư. Tại Đan vực, thanh danh của hắn cũng không nhỏ.

Diệp Trọng ở phía sau Tiêu Viêm thấp giọng giới thiệu.

Tiêu Viêm gật đầu cười, mắt nhìn Tào Đan, nói:

– Tào Đan thiếu gia, chuyện của Diệp gia và Tào gia vốn chỉ là ân oán nhỏ, sao mỗi bên không lùi một bước?

Nhìn khuôn mặt mỉm cười của Tiêu Viêm, trong mắt Tào Đan thoáng xuất hiện lãnh ý, thản nhiên nói:

– Ngươi và ta đều là Luyện dược sư, tự nhiên không thể giống như bọn người thô kệch kia chiến đấu lẫn nhau. Cứ dựa theo quy củ Luyện dược sư là được. Thao khống hỏa diễm.

Tiếng nói vừa dứt, một luồng hắc sắc hỏa diễm đột nhiên từ trong bàn tay Tào Đan dâng lên, ngọ nguậy không ngừng rồi hóa thành hai con rắn nhỏ màu đen, không ngừng xuyên qua xuyên lại ngón tay giữa, tựa như tinh linh nhu thuận. – Tiêu Viêm tiên sinh không nên đáp ứng! Ở phương diện thao khống hỏa diễm, Tào Đan có thiên phú rất cao. Cho dù là bên trong Tào gia, những người có thể giỏi hơn hắn cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay!

Nghe được Tào Đan nói thế, Diệp Trọng vội vàng nói.

Nghe vậy, trong mắt Tiêu Viêm thoáng hiện một chút kinh ngạc. Không nghĩ tới, tên Tào Đan này lại có thiên phú ở phương diện thao khống hỏa diễm.

– Thế nào? Nếu không dám thì nói ra, ta cũng không ép!

Ánh mắt Tào Đan nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, cười lạnh nói.

– Bốn chữ “ta cũng không ép” này từ ngươi nói ra, thật đúng là buồn cười!

Tiêu Viêm cười lắc đầu, không để ý đến sắc mặt lạnh lùng của Tào Đan.

– Chỉ được cái miệng lưỡi trơn tru. Rốt cuộc, ngươi dám thi không? Nếu không, hôm nay ta tuy là quay về tay không nhưng lần sau sẽ không tốt đẹp như vậy đâu!

Âm thanh lạnh lùng của Tào Đan vang lên. Nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiêu Viêm, trong lòng hắn rất tức giận.

– Ngươi thích thì ta chiều!

Tiêu Viêm cười cười, nụ cười nhìn thế nào cũng lộ ra vẻ xảo trá. Bạn đang đọc truyện tại – http://truyenyy.vn

Thao khống hỏa diễm, Tiêu Viêm còn chưa từng thi thố cùng ai. Nhưng hắn biết chắc một điều, hắn am hiểu nhất cũng chính là phương diện này.

Prev
Next