Sự kích động lẫn mừng rỡ như điên của hai người Diệp Trọng và Hân Lam kéo dài đến một lúc lâu sau mới từ từ bình ổn. Trải qua nhiều chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người Diệp gia đều không còn chút nghi ngờ nào đối với Tiêu Viêm. – Tiêu Viêm tiên sinh, thật ra thì những điều kiện để vào Trưởng lão hội của Đan tháp cũng không có khó khăn gì đặc biệt. Dĩ nhiên, đây chi là cách nói tương đối thôi. Chí ít, luận về tình trạng hiện tại của Diệp gia ta thì không thể nào đạt tới điều kiện này.
Diệp Trọng xoa xoa đôi bàn tay, thở dài nói:
– Trong Đan vực có năm đại gia tộc truyền lưu từ rất lâu trước đây. Lúc ấy, những tộc trưởng sáng lập Ngũ đại gia tộc ấy đều là thành viên hạch tâm của Đan Tháp. Mà dựa theo điều kiện họ đặt ra, sau này khi Ngũ đại gia tộc đạt tới những điều kiện tối thiểu nào đó, liền có thể tiến nhập vào trưởng lão hội Đan Tháp chiếm một vị trí. – Ngũ đại gia tộc ở Đan Vực đều có thực lực rất mạnh. Hơn nữa, dựa vào danh tiếng khổng lồ của Đan Tháp, căn bản có thể làm mưa làm gió tại Đan vực. Cho dù thế lực Băng Hà Cốc có gặp bọn họ, cũng phải nể mặt vài phần.
Nói đến đây, vẻ mặt Diệp Trọng ảm đạm đi.
– Thông thường cách một đoạn thời gian, Đan Tháp sẽ tiến hành khảo hạch với ngũ đại gia tộc. Chỉ cần đạt tiêu chuẩn của khảo hạch liền có thể tiếp tục giữ vừng một chỗ trong Trưởng lão hội. – Khảo hạch như thế nào?
Tiêu Viêm híp mắt lại, nhẹ giọng hỏi.
– Đan Tháp rất coi trọng việc bồi dưỡng những người trẻ tuổi. Mà khảo hạch, tự nhiên sẽ khảo hạch những người trẻ tuổi.
Ánh mắt Diệp Trọng liếc nhìn Hân Lam một cái, khẽ thở dài. Thế hệ sau của Diệp gia cũng không xuất hiện nhân tài như người ta, tựa hồ như phiên thú luyện đan dần mai một lần, thậm chí so với một vài Luyện dược sư bên ngoài cũng không bằng. Trong thế hệ tuổi trẻ lần này, chỉ có Hân Lam xem như thiên phú không tồi. Bất quá, chỉ mới đạt đến Ngũ phẩm Luyện dược sư mà thôi.
Bị một màn này, đầu Tiêu Viêm cũng dại ra. Tay áo hắn vung lên phát ra một cỗ nhu lực mạnh mẽ đem Hân Lam nâng dậy nhưng thân hình nha đầu này vẫn quật cường kháng lại không chịu đứng lên. Tiểu Y Tiên ở bên cạnh thấy thế không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu rồi vươn tay ra đỡ nàng dậy. – Tính tình của Tiêu Viêm, ngươi không phải không biết. Hắn đã đáp ứng chuyện của ngươi, tự nhiên sẽ không bỏ qua. Ngươi quỳ như vậy lại khiến cho hắn không kiên nhẫn được.
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Hân Lam, Tiểu Y Tiên đành phải nhẹ giọng nói.
Tiêu Viêm thở dài, ánh mắt chuyển hướng nhìn sang Diệp Trọng, trầm giọng nói:
– Quên đi, tùy ngươi vậy! Bất quá, trước đó phải nói rõ cho ngươi biết, ngàn vạn lần không nên dùng thủ đoạn “con rể” để ràng buộc ta về sau. Ta sẽ bảo vệ Diệp gia nhưng nếu ngươi dám giở trò thì đừng trách ta không nể mặt! – Tiêu Viêm tiên sinh yên tâm, Diệp Trọng ta không phải hạng người vô sỉ như vậy!
Nghe thấy Tiêu Viêm nói vậy, Diệp Trọng nhất thời mừng như điên, trái tim lão đập “thình thịch” không ngớt.
Tiểu Y Tiên ở bên cạnh cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt vừa chuyển động, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt cười cười của Hân Lam có chút không được tự nhiên, ngẩn ra, hỏi: – Nữ nhân đó sẽ không phải là ngươi chứ?
Nghe vậy, thân thể Tiêu Viêm đột nhiên cứng đờ. Hắn kinh ngạc quay đầu lại nhìn gương mặt xinh đẹp đang đỏ lên vì xấu hổ của Hân Lam, cười khổ nói:
– Lão gia hỏa này, không ngờ lại có thể làm ra loại chuyện này!
Trên gương mặt Hân Lam lộ ra nụ cười miễn cưỡng, thấp giọng nói
– Tiêu Viêm đại ca không cần lo lắng, gia gia cũng đã nói đây chỉ là hình thức mà thôi. Về sau, Tiêu Viêm đại ca chính là nhân vật đứng đầu Đấu Khí đại lục, Hân Lam cũng biết tự lượng sức mình!
Nói đến cuối cùng, Tiểu Y Tiên rõ ràng nhìn thấy đôi mắt xanh lam của nàng đỏ lên rất nhiều, không khỏi khẽ trừng mắt liếc nhìn Tiêu Viêm. Hắn nói thế đã làm tổn thương đến nàng.
Tiêu Viêm có chút xấu hổ. Nếu không phải Hân Lam nói cho hắn biết tin tức về Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, chỉ sợ hiện tại hắn còn đang chạy loạn khắp nơi. Hơn nữa, sau khi hắn tiến vào Đan vực, người ta đi theo hắn làm tùy tùng cũng bận rộn không ít nhưng lại không oán hận một câu. Mà những việc nàng làm cũng đủ để Tiêu Viêm đối xử như bằng hữu rồi. Nếu không hắn hơi đâu quản đến chuyện của Diệp gia. – Ai…Chuyện này cứ nghe theo Diệp Trọng trưởng lão đi! Ta sẽ hết sức phối hợp!
Tiêu Viêm cười khổ, hung hăng liếc lão, nói.
Diệp Trọng cười khan một tiếng, cũng không dám chạm vào hỏa khí của Tiêu Viêm, nói:
– Lần khảo thí này sẽ bắt đầu vào hai tháng sau cho nên chúng ta phải đích thân đến Thánh Đan thành. Trong khoảng thời gian này, Tiêu Viêm tiên sinh nếu cần dược liệu gì cứ nói cho lão phu biết là được! Hết thảy Diệp gia sẽ vì ngươi mà chuẩn bị! – Hai tháng sau? Nhanh vậy sao?
Nghe vậy, Tiêu Viêm nhất thời cả kinh. Thời gian, cũng quá gấp đi.
Diệp Trọng cười khổ, gật đầu. Nếu không phải chỉ còn ít thời gian như vậy, hắn cũng không đến nỗi phải ăn nói khép nép, van cầu một hậu bối a. Cho dù là thuật luyện đan của tên hậu bối này không hề yếu hơn hắn. – Ai, hai tháng thì hai tháng vậy!
Thấy thế, Tiêu Viêm cũng chỉ có thể gật đầu. Vừa lúc, hắn cũng rất hiếu kỳ với Đan Tháp. Dù sao, nơi đó cũng là Thánh địa trong lòng tất cả Luyện dược sư trên toàn đại lục.
Nhận thấy Tiêu Viêm cũng không còn dị nghị gì, Diệp Trọng thở phào nhẹ nhõm. Một lần nữa, hắn cùng Tiêu Viêm bàn những chuyện có liên quan về Đan hội, sau đó liền lôi Hân Lam khóe mắt vẫn đang đỏ hồng lui ra khỏi viện.
Đứng ngoài Thạch đình, Tiêu Viêm nhìn bóng lưng khuất dần của Diệp Trọng, ánh mắt đầy mong đợi.
Thánh Đan thành – truyền thuyết về Thánh địa Luyện dược sư không biết sẽ náo nhiệt đến đâu?!