Chương 109: Huyết Liên Tinh

Dưới cái nắng chói chang của mặt trời, mặt đất như nứt ra làm bốn phía, bàn chân kiên ngạnh đạp trên bùn đất, một cỗ sóng nhiệt từ bàn chân mãnh liệt tràn vào khiến cho người đi đường mồ hôi đầm đìa chảy ra, ánh nắng không ngừng chiếu rọi tạo thành thời tiết quỷ quái như bây giờ

Trên một con đường lớn, một vị thiếu niên quần áo bình thường, mồ hôi chảy đầy trên vẻ mặt gian nan, đang khó khăn hành tẩu, thiếu niên mỗi lần đặt chân bước đi, hội giống như một vật nặng rơi xuống mặt đất vậy

Đứng ở gần quan sát thì thấy ở sau lưng thiếu niên có vác một cự kiếm màu đen khổng lồ, ách nói đây là bả cựu kiếm không bằng nói đây là một cự thiết cho rồi, cự kiếm màu đen này không có mũi kiếm, tại cuối cự kiếm, tựa hồ giống như là bị một vật gì đó, nhất đao chặt đứt, lộ ra vẻ bóng loáng như một tấm gương

Mặt ngoài cự kiếm màu đen, mơ hồ lộ ra một chút văn tự kỳ bí, văn tự kỳ bý này cơ hồ tràn ngập khắp thân cự kiếm, phối hợp với màu đen của cự kiếm, nhìn thoáng qua, cơ hồ có vài phần thần bí

Chiều dài của cự kiếm lại càng quái dị, cơ hồ là dài hơn cả thân thiếu niên, tổ hợp kỳ dị này, làm cho những người đi đường, nhịn không được phải quay đầu lại tò mò nhìn hắn

Hành tẩu được khoảng một trăm bước, thiếu niên rốt cục có chút không cầm cự được, miệng không ngừng thở hổn hển, hai chân tựa như ngàn cân khó nhọc bước về phía cây đại thụ ven đường

Đi tới được cây đại thụ, thiếu niên trực tiếp ngửa mặt hướng lên trời, để cho đầu óc khẽ thanh tĩnh lại, mồ hôi tùy ý chảy trên trán giống như một dòng suối nhỏ chảy xuôi xuống

“Sư phụ vật này cũng thật là kinh khủng đi, vác nó trên lưng …Đấu khí trong cơ thể lưu chuyển dĩ nhiên cứ như thế trì hoãn, hơn nữa vật quỷ này, cũng thật là nặng đi nha? Vốn chỉ cần một ngày đường, bây giờ cố nhiên lại thành hai ngày nhưng cũng không đạt được mục tiêu!” Dồn dập thở hổn hển mấy hơi, Tiêu Viêm thanh âm vang lên.Bởi vì quá độ thoát lực, cho nên âm thanh có chút tắc nghẽn

Không có ai chú ý tới, Tiêu Viêm càng cảm thấy thoải mái, ánh mắt chậm rãi đảo qua quầy bán dược liêu, ánh mắt chuyển qua hộp ngọc nhỏ có chút sửng sốt

“Chữa thương dược?Chẳng lẽ nơi này cũng có luyện dược sư sao?” Nhìn chằm chằm tư liệu ghi dưới bình ngọc nhỏ, Tiêu Viêm ngẩn người, có chút kinh ngạc lẩm bẩm nói

Lắc đầu, Tiêu Viêm ánh mắt tiếp tục di động, bất quá khi hắn xem xong hết các vật phẩm trong dược điếm thì có chút thất vọng lắc đầu, tuy trong này cũng có một ít trung cấp dược liệu, bất quá đối với Tiêu Viêm cũng không có nhiều tác dụng

Đang lúc Tiêu Viêm chuẩn bi rời khỏi, khóe mắt phiêu động lung tung, chợt đình chỉ lại

Ánh mắt như xuyên thấu nhìn qua quầy bàn, Tiêu Viêm hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào vật thể kim sắc được để trong góc, một hồi lâu sau, liếm liếm môi, lại lần nữa đánh giá lại vật thể kim sắc này

“Khái …Phiền toái cho ta xem vật này một chút “

Chậm rãi thu hồi lại ánh mắt có chút tham lam cùng hưng phấn, Tiêu Viêm ngẩng đầu, hướng gã nam điếm viêm mỉm cười nói

Bị thanh âm của thiếu niên gọi lại, điếm viên ánh mắt liếc qua thân hình Tiêu Viêm, nhìn vật phẩm Tiêu Viêm yêu cầu coi, phát hiện đó chỉ là khối nhất cấp hoàng liên tinh, nhất thời có chút không kiên nhẫn bĩu môi, từ trong quầy lấy ra ” Hoàng liên tinh, đê cấp dược liệu, một trăm kim tệ “

Không quan tâm đến thái độ của điếm viêm, Tiêu Viêm trong lòng cười lạnh một tiếng, tiện tay tiếp nhận vật phẩm bị coi là nhất cấp dược phẩm hoàng liên tinh, móng tay lăng lẽ chà nhẹ lên nó, dĩ nhiên mặt ngoài lộ ra một diểm giống như màu máu tươi, ánh mắt có chút ửng hồng lên, Tiêu Viêm khóe mắt co quắt, khẽ vuốt vuốt mũi, đưa ngón tay lên mũi ngửi, thoáng ngửi thấy một mùi máu tanh, đôi mắt không nhịn được lóe ra tia sáng kì dị

“Quả nhiên là huyết liên tinh “

Tieu Viêm trong lòng đang phấn chấn, thanh âm Dược Lão cũng kinh ngạc vang lên

“Tiểu tử ngươi vận khí quả thật không sai a, dĩ nhiên có thể gặp được loại dược liệu hiếm có này!”

Prev
Next