Chương 1079: Lấy Trứng Chọi Đá

“Đấu Tôn?”

Hai chữ vô cùng đơn giản nhưng lại như có ma lực, trong nháy mắt khiến cho không khí chung quanh đọng lại, phần lớn sắc mặt đệ tử Băng Hà Cốc trắng bệch.

Trước cốc khẩu, hai bóng người từ từ bước ra. Tiêu Viêm nâng Tiểu Y Tiên dậy, nhìn khóe miệng còn lưu lại vết máu của nàng, trên khuôn mặt hắn xuất hiện nụ cười, chẳng qua trong nụ cười ẩn chứa vô tận sát khí cùng hàn ý.

“Thành công rồi sao?” Tiểu Y Tiên nhìn Thiên Hỏa tôn giả ở phía sau Tiêu Viêm, kinh hỉ hỏi.

Tiêu Viêm mỉm cười, khẽ gật đầu, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

“Chỉ bị thương nhẹ thôi, không có gì đáng ngại!” Tiểu Y Tiên tùy ý nói, nàng vẫn chú tâm khống chế không cho Băng Tôn lực tiếp tục tấn công vào thể nội, hơn nữa, Thiên Xà cũng không muốn giết nàng nên cũng lưu thủ, vì vậy thương thế cũng không tính là nghiêm trọng.

Tiêu Viêm bắt lấy tay Tiểu Y Tiên, dò xét một phen rồi, mới yên tâm, quay đầu lại nhìn Thiên Xà đang ở trên bầu trời, cười nói: “Vị trưởng lão này xuống tay cũng không nhẹ nhỉ!”

Sắc mặt Thiên Xà âm trầm liếc nhìn Tiêu Viêm một cái rồi nhìn sang Thiên Hỏa tôn giả. Tuy người này chưa nói một câu nào, năng lương cũng không bộc phát ra, cũng không có cảm giác bị áp bách nhưng lại làm cho trái tim Thiên Xà có cảm giác đập mạnh. Loại cảm giác áp bách này, hắn chỉ gặp phải khi đối mặt với cốc chủ Băng Hà Cốc và một vài lão quái vật khác, mà những người này, đều đã tiến nhập cấp độ Đấu Tôn.

Điều này cũng cho thấy, vị lão giả nhìn như vô hại kia, đương nhiên là một Đấu Tôn cường giả.

Sau khi long tức tiến vào không gian hư vô, bàn tay Thiên Hỏa tôn giả khẽ động, không gian hư vô liền biến mất. Bàn tay lão giơ lên, nhắm tới Hàn băng Cự Long, mạnh mẽ nắm chặt.

“Không Gian Giảo Sát!”

Thanh âm Thiên Hỏa tôn giả vừa vang lên, không gian xung quanh chợt dao động kịch liệt, chỗ Hàn băng Cự Long đứng dần vặn vẹo, thậm chí thỉnh thoảng còn xuất hiện những vết nứt nho nhỏ.

“Răng rắc!”

Những vết nứt rất nhỏ vừa xuất hiện, không gian kia trực tiếp bị đứt gãy, mà thân thể Hàn băng Cự Long bị đứt gãy thành hai phần, mà phần sau bị không gian hư vô thôn phệ.

Thân thể bị đứt gãy, Hàn băng Cự Long phẫn nộ rống lên, thân thể khổng lồ của nó mang theo vô số âm thanh nổ vang, dữ dội lao tới Thiên Hỏa tôn giả.

Nhìn thấy Hàn Băng cự long đang lao tới dữ dội, Thiên Hỏa tôn giả cười lạnh một tiếng, bàn tay mạnh mẽ nắm chặt.

“Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!”

Không gian vặn vẹo, từng vết nứt nhỏ không nhừng xuất hiện, mà địa điểm xuất hiện của chúng lại trùng với vị trí của Hàn băng Cự Long, vì thế, khi chỉ còn cách Thiên Hỏa trăm trượng thì phần thân thể khổng lồ của Hàn băng Cự Long bị đứt thành bốn, năm phần nữa, cuối cùng bị không gian hư vô thôn phệ hết.

Đến khi Hàn băng Cự Long vọt đến chỗ Thiên Hỏa tôn giả thì chỉ còn lại cái đầu cự đại của nó, bàn tay Thiên Hỏa tôn giả vươn lên, đặt lên trán con Cự Long, vỗ nhẹ, đầu nó liền nổ tung, vụn băng bay đầy trời.

“Lấy trứng chọi đá, không chịu nổi một kích!”

Lúc đầu Hàn băng Cự Long nổ tung, sắc mặt đám người Thiên Xà nhất thời đỏ lên, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.

Đấu Tôn cường giả, đáng sợ như vậy đấy!

Prev
Next