Chương 1067: Một Tên Cũng Không Tha

Sắc mặt Băng Hạc trắng bệnh, hắn không dám nhúc nhích chút nào, bởi vì hắn biết nếu như hắn có chút di động này thì cái đầu của mình sẽ lập tức rời khỏi thân thể, tứ phân ngũ liệt.

Băng Hạc cố gắng duy trì tư thế đứng yên đó, nuốt nước miếng một cái rồi lui về sau một chút, âm thanh khàn khàn nói:

– Nếu như ngươi giết ta, chắc chắn Đan Vực này không còn chỗ cho ngươi ẩn thân!

Tiêu Viêm từ trên cao nhìn xuống Băng Hạc đang trắng bệch mặt ra, cười nói:

– Nếu như ta đã ra tay thì chắc chắn sẽ không sợ Băng Hà cốc của ngươi.

– Hừ, khẩu khí thật ngông cuồng, đừng tưởng có một đạo linh hồn bát tinh Đấu Tông cùng với một khôi lỗi là có thể có tư cách chống lại Băng Hà cốc ta. Thực lực của ta cũng chỉ là xếp cuối cùng trong các trưởng lão Băng Hà cốc thôi, cho dù là Băng Phù cùng Băng Nguyên cũng chỉ là xếp hạng trung mà thôi. Nếu như cường giả chân chính của Băng Hà cốc ta ra thì mấy cái này của ngươi sẽ không đáng giá nhắc tới đâu!

Nghe Tiêu Viêm nói thế thì cho dù cục diện có chút không tốt, nhưng Băng Hạc vẫn không nhịn được cười lạnh nói.

Đôi mắt Tiêu Viêm híp lại, Băng Hà cốc này là một trong tam cốc, cứ như thế thì thực lực hẳn sẽ không yếu hơn Phần Viêm cốc, mà vị tam trưởng lão của Phần Viêm cốc kia có thực lực bát tinh Đấu Tông, nhị trưởng lão lại là cửu tinh Đấu Tông. Đương nhiên, người đáng sợ nhất của Phần Viêm cốc vẫn là Đường Chấn, người này thì cho dù lấy nhãn lực của Tiêu Viêm thì cũng chỉ có lấy bốn chữ “sâu không lường được” để đánh giá. Tuy nói đối với các cường giả Đấu Tôn thì Tiêu Viêm rất khó xác định mạnh hay yếu, nhưng trực giác nói cho hắn biết thực lực của Đường Chấn tuyệt sẽ không yếu hơn Lôi tôn giả của Phong Lôi các!

Nhìn thấy Băng Phù méo mặt lại, Tiêu Viêm thu ngón tay lại, thản nhiên nói. Băng Phù oán độc nhìn Tiêu Viêm, căn bản không để ý tới những lời Tiêu Viêm nói. Khuôn mặt Tiêu Viêm hờ hững, cũng không nói nữa mà lại đưa tay xuống!

Xèo!

Khói trắng bốc lên, cả người Băng Phù run rẩy lên, khuôn mặt bởi vì đau đớn mà trở nên vô cùng dữ tợn.

Sau khi chậm rãi thu tay về, Tiêu Viêm thản nhiên nói:

– Còn không nói?

Hô hấp của Băng Phù trở nên vô cùng khó khăn, một lát sau thì cắn răng, khàn khàn nói:

– Băng chi lực chính là đấu khí độc hữu của Băng Hà cốc ta, hơn nữa phải đạt đến Đấu Tông mới có thể tu luyện được. Nếu như băng chi lực xâm nhập vào trong thân thể thì sẽ lặng yên ẩn nấp, dần dần đem mạch máu, kinh mạch đông lại. – Làm thế nào giải trừ?

– Không có phương pháp giải trừ, trừ khi được cốc chủ Băng Hà cốc ta ra tay. Nhưng mà các ngươi còn chưa có bổn sự như vậy.

Băng Phù lành lạnh cười nói.

Ánh mắt Tiêu Viêm lành lạnh không để ý tới lời này, nghiêng đầu gật đầu với Thiên Hỏa tôn giả, rồi cứ như thế xoay người rời đi. Mới đi được vài bước thì đã nghe đến âm thanh cốt cách gãy nát ở phía sau truyền đến. – Đây là linh hồn của bọn hắn, thu đi.

Ba cái bình ngọc từ sau phóng tới, Tiêu Viêm liếc mắt một cái rồi thu tay đón lấy bỏ vào trong giới chỉ. Sau đó bước nhanh tới Tiểu Y Tiên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt đi bỗng nhiên lòng hắn có chút nhói đau, nhẹ giọng nói: – Trước khi rời khỏi nơi này thì phải tìm biện pháp giải quyết cái băng chi lực đã. Nguồn: http://truyenyy.vn

Tiểu Y Tiên ôn nhu gật gật đầu. Đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn về người thanh niên trước mặt, mới chỉ gần một năm không gặp thôi, nhưng cước bộ của người đã tiến rất nhanh rồi.

Tiêu Viêm vươn cánh tay ôm lấy cái eo thon nhỏ của Tiểu Y Tiên, sau đó để cho Địa Yêu khôi ôm lấy Hân Lam đang trốn ở một bên, thân hình vừa động thì đã đi sâu vào trong Lạc Thần Giản.

Sau khi đám người Tiêu Viêm rời đi thì chung quanh ngọn núi này mới an tĩnh trở lại, chỉ còn có những thi thể đầy máu tươi ở đó chứng minh nơi này vừa xảy ra một hồi đại chiến thảm thiết.

Prev
Next