Chương 1029: Chuyện Xưa Năm Đó

Nguồn: TruyenYY

Nghe thấy Phong tôn giả nói đến chuyện này, Mộ Thanh Loan cũng chăm chú lắng nghe. Đối với lai lịch của Tiêu Viêm, nàng cũng vô cùng hiếu kỳ. Phong tôn giả tuy được nói là quan hệ tốt, nhưng có thể có bằng hữu làm cho hắn phải quan tâm như vậy thì nàng chưa bao giờ thấy cả.

Tiêu Viêm nắm chặt quả đấm lại, trong mắt dường như lóe lên mũi nhọn sắc bén. Chờ một lát sau ngăn chặn nổi cảm xúc trong lòng, hắn hít sâu một hơi, nói. – Phong lão chắc hẳn cũng biết một số việc của lão sư làm khi xưa a?

– Lúc hắn gặp chuyện thì ta lại hắn không ở cùng một chỗ. Đợi sau khi ta phát hiện thì tên gia hỏa Hàn Phong lại nói là lão già đó lúc luyện đan bị cắn trả, đã tự bạo mà chết rồi. Những lời nói này tất nhiên là ta không tin, ta đã từng hỏi đi hỏi lại hắn nhiều lần nhưng người này cực kỳ giảo hoạt, tránh né vô cùng tinh tế nên ta không hỏi ra được gì cả. Qua mấy lần thì bỗng nhiên người này mất tích tại Trung Châu, tới lúc đó thì ta mới mơ hồ cảm thấy lão già này mất tích chỉ sợ cùng tên Hàn Phong có chút quan hệ, nếu không tại sao hắn phải rời khỏi Trung Châu đến mấy năm mà không có tung tích gì.

Ánh mắt Phong tôn giả nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, nói.

Tiêu Viêm khẽ thở dài một tiếng, thấp giọng nói:

– Lão sư năm đó đích thật là bị Hàn Phong làm hại.

GÀO!!!

Lời này của Tiêu Viêm vừa ra thì sắc mặt của Phong tôn giả lập tức âm hàn lại, một cổ sát ý lành lạnh từ trong cơ thể dữ dội tuôn ra, làm cho nhiệt độ của vùng trời này cũng hạ thấp đi rất nhiều. – Tên súc sinh này, Dược Trần đã đưa hắn từ một tên hài nhi bị vứt bỏ nuôi đến trưởng thành, hơn nữa còn truyền cho hắn một thân bổn sự, hắn lại dám giết thần sao? Nghiệt súc, lương tâm rõ ràng đã bị chó ăn mà, lúc trước lão phu nên dùng một tay mà chụp chết tên súc sinh này!

Phong tôn giả nổi giận lên, phẫn nộ quát. Nhìn thấy Phong tôn giả nổi giận như vậy, Mộ Thanh Loan liền rụt cổ lại. Phong tôn giả ngày thường đều có bộ dáng tựa gió đằng vân, luôn luôn điềm tĩnh, rất ít khi thấy hắn thất thố như thế. – Dược Trần?

Ánh mắt Phong tôn giả nhìn ngang qua Tiêu Viêm, nói.

Tiêu Viêm hơi chút trầm ngâm, nói:

– Ta muốn đi tới trung tâm của Trung Châu. Đan hội của Đan Tháp cũng chỉ còn có một năm, ta cần tham gia cái đó.

– Đan hội sao?

Nghe vậy, Phong tôn giả khẽ giật mình, rồi chợt cười nói.

– Như vậy cũng tốt. Nhớ tới cảnh tượng tên gia hỏa Dược Trần năm xưa lăn lộn đoạt lấy quán quân của đan hội năm xưa đúng là không thể quên a. Ngươi thân là đệ tử của hắn, tất nhiên không thể làm mất thanh danh của hắn được. Hơn nữa, theo như ta được biết thì mười người đứng đầu của đan hội sẽ có tư cách được lấy “Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa” , cái vật này đối với ngươi có lẽ sẽ rất hấp dẫn đây.

Tiêu Viêm hơi mỉm cười, cũng không phản bác. Sau khi tiến vào Đấu Tông thì hắn có thể cảm giác được là càng lên cao thì cảnh giới càng khó tăng lên. Tuy nói hôm nay cho dù có gặp phải cường giả như Phí Thiên thì hắn cũng có khả năng tự bảo vệ mình, nhưng cường giả của Hồn Điện lại hơn xa so với Phí Thiên. Cho nên hắn phải mau chóng tìm lấy Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, đến lúc đó cho dù là đấu với cường giả Đấu Tôn thì hắn cũng có lực mà đánh một trận a!

Prev
Next