Thanh âm già nua, nhẹ nhàng vang vọng xoay quanh phía chân trời đỉnh Lôi Sơn. Thanh âm này giống như có một cỗ ma lực, sau khi vang ra làm cho khoảng không gian này hoàn toàn đọng lại. Thần sắc của vô số người tại đây cũng là trong chốc lát sửng sốt, gió nhẹ thổi qua, bị bám lại làm cho dại ra.
Không ai hiểu là rốt cuộc đã xáy ra sự tình gì, nhưng sức nặng khi nói chuyện của Phong tôn giả cũng là vô cùng rõ rang, phân lượng của một gã cường giả đấu tôn, ở đại lục đấu khí này không có ai dám nghi ngờ.
Mà ở quảng trường bên cạnh, Mộ Thanh Loan cũng là khẽ nhếch lên động dung nhìn Phong tôn giả, lòng tràn đầy rung động, đi theo Phong tôn giả tu luyện nhiều năm như vậy, nàng chưa bao giờ thấy qua một người bình tĩnh như Phong tôn giả lại biểu lộ ra vẻ kiên quyết như vậy. Nàng vô cùng hiểu rõ, Phong tôn giả tại thời điểm này nói ra như vậy đại biểu cho việc gì, việc này nếu như giải quyết không tốt, chỉ sợ sẽ cùng Phong Lôi các phải đối lập nhau, tuy rằng Tinh Vân các cũng không sợ Phong Lôi các, nhưng nếu hai thế lực này giao chiến với nhau, sự liên lụy đó sẽ là vô cùng khủng bố…Nhưng mà, hậu quả nghiêm trọng như thế, cũng là bởi vì Tiêu Viêm đưa một vật làm cho Phong tôn giả không thể lùi bước.
Vào thời khắc này, mặc dù là nàng, trong đầu nàng cũng có chút nhịn không được mà có chút cảm giác ghen tỵ, chợt đột nhiên nhớ tới Tiêu viêm ở Thiên Mục Sơn Mạch ngày đó đã nói: “Đồ đệ cố nhân?” Đôi mày thanh tú khẽ cuộn lại, Mộ Thanh Loan có chút mờ mịt, Phong tôn giả tuy nói rằng bạn bè không ít, nhưng những giao tình đó, lại còn chưa đạt tới mức làm phải làm để làm địch của Phong Lôi các, người cố nhân này, rốt cuộc là ai?
Người có suy nghĩ như Mộ Thanh Loan cũng không chỉ có một mình nàng, hầu như mọi người toàn trường, ngoại trừ Tiêu Viêm đều có chút mờ mịt cùng rung động.
Nghe vậy, ánh mắt của Phong tôn giả cũng nhìn xuống, nhìn qua Phí Thiên, liếc một cái, chợt lắc đầu, cười nói.
– Bối phận của Phí Thiên và Tiêu Viêm chênh lệch nhiều lắm, ỷ mạnh hiếp yếu, lấy già khi trẻ, cũng không phải là việc tốt gì.
Bị Phong tôn giả bác bỏ, Lôi tôn giả sắc mặt cũng là trầm xuống, nói:
– Vậy Phong tôn giả đến tột cùng là muốn phải như thế nào? Muốn ta Phong Lôi các cái gì cũng không làm, liền như vậy buông tha Tiêu Viêm, việc này, tuyệt đối làm không được! – Ha ha, mọi người cứ bình tĩnh mà nghĩ đi, như vậy đi, bối phận của Tiêu Viêm, đúng là hơn xa Tiêu Viêm, để hắn ra tay đúng là không đúng, sao không trực tiếp để người trẻ tuổi ra tay đi?
Nhìn thấy không khí giữa sân có chút không thích hợp, Kiếm tôn giả cười nói.
– Ý của Kiếm tôn giả là để cho Thanh Nhi cùng với Tiêu Viêm?
Lôi tôn giả ánh mắt híp lại, ánh mắt cũng là chuyển hướng về phía Phượng Thanh nhi trong sân.
Kiếm tôn giả cười gật gật đầu, ánh mắt thâm ý sâu sắc nhìn Phượng Thanh Nhi, liếc mắt một cái, nói:
– Tiểu nha đầu này, cũng không phải người tầm thường a, Lôi tôn giả cũng không che giấu đi chứ.
Lôi tôn giả nhíu mày, trầm ngâm chút, chợt gật gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng Phong tôn giả, trầm nói:
– Nếu Phong tôn giả cảm thấy được Phí Thiên bối phận cao, như vậy để cho Thanh nhi ra tay đi, nếu là Tiêu Viêm bại, thì từ nay về sau không được dùng Tam Thiên Lôi Động, nếu là Thanh nhi bại, vậy ân oán của Tiêu Viêm với Phong Lôi các liền xóa bỏ, như thế nào? Đương nhiên, điều kiện tiên quyết để giao thủ là cấm những người khác dùng lực lượng linh hồn để ra tay!
Nói đến đây, Lôi tôn giả liếc mắt nhìn Tiêu Viêm một cái, hắn cũng biết trong thân thể của Tiêu Viêm có sự tồn tại của một linh hồn vô cùng mạnh mẽ.
Nghe vậy, Phong tôn giả cũng là chần chờ một chút, hắn đồng dạng cũng biết, Phượng Thanh Nhi cũng là người không thường. Cùng một thế hệ, chỉ sợ xem như Thanh Loan, cũng so ra kém nàng này, nhưng loại cục diện này, đã là kết quả mà Phong Lôi các nhường nhịn nhiều rồi, nếu như còn không đáp ứng, chỉ sợ không có gì hay ho cả.
Trong lúc Phong tôn giả chần chờ, Phượng Thanh Nhi trong sàn đấu cũng là chậm rãi nhẹ nhàng bước lên tiến vào trong sân, đôi mắt đẹp nhìn về Tiêu Viêm, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lung, mang theo một cỗ cao ngạo, chậm rãi vang lên. – Phong Lôi các Phượng Thanh Nhi, không biết ngươi có dám ứng chiến?
Ánh mắt dừng lại ở trên khối thân thể mềm mại đầy hứng thú của Phượng Thanh Nhi, Tiêu Viêm cũng là cười, một cỗ hào khí, từ trong lòng mà dâng lên, hắn tự nhiên cũng biết Phong tôn giả có chút khó xử, hơn nữa, hắn như thế nào cũng là đồ đệ Dược lão, dù thế nào đi nữa, cũng không thể trước mặt vị bạn tốt sinh tử của lão sư mà để thanh danh của lão sư tổn hại được. – Xin được phụng bồi!
Một tiếng cười to vang lên, hào khí dâng cao!