Chương 1009: Phong Lôi Sơn Mạch!

Suốt đêm đó Tiêu Viêm cơ hồ không hề gián đoạn thu rút độc tố của Ma Độc Ban trong cơ thể, sau đó sử dụng Lưu Ly Liên Tâm Hỏa để luyện hóa, cứ như thế cho đến khi trời sáng mới chậm rãi mở mắt ra.

Một đêm luyện hóa không làm cho Tiêu Viêm mệt mỏi chút nào, mà ngược lại, lượng đấu khí khổng lồ được hắn luyện hóa ra từ độc tố, đã làm cho tình trạng đấu khí của hắn lúc này trở nên sung mãn nhất. Tuy hai mắt hắn khép hờ nhưng thỉnh thoảng vẫn có tinh quang lóe lên cùng với lượng đấu khí mênh mông cuồn cuộn chảy xuôi trong cơ thể.

Cúi đầu xem thì thấy Ma Độc Ban trên ngực hiện tại so với trước đây đã thu lại hơn một chút, Tiêu Viêm có chút vui vẻ gật gật đầu. Đêm qua hắn đã rút ra ít nhất mười sợi độc tố, so với cả khối Ma Độc Ban chỉ là một phần rất nhỏ.

Sau khi đem mười sợi ma độc luyện hóa, lượng đấu khí thu được khiến cho hắn có cảm giác đấu khí trong cơ thể đã tinh tiến hơn một chút. Mặc dù loại cảm giác này không rõ ràng nhưng dù sao như thế cũng đã rất tốt rồi. Bởi ở cấp Đấu Tông, một tinh năng lượng là một con số rất khổng lồ, nếu để Tiêu Viêm tu luyện theo cách bình thường, thì muốn có thành tựu như vậy ít nhất phải mất ba đến bốn tháng tu luyện. Vậy mà trong một đêm lại có thể đạt thành, đủ để thấy nó nhiều đến mức nào.

Ở Đấu Tông, khoảng cách giữa các tinh với nhau có sự chênh lệch rất lớn. Bởi vậy tại đại lục Trung Châu, phân cấp đối với cường giả Đấu Tông dường như càng thêm rất nhỏ. Mỗi khoảng giữa một tinh, đại khái chia làm sơ đoạn, trung đoạn, cao đoạn, đỉnh phong bốn loại cấp độ. Bất quá phân chia như vậy thì quá mức tinh vi, bởi vậy cũng rất ít sẽ có người sử dụng xưng hô, nhưng lại thường dùng để ước lượng thực lực của mình. Cho nên thành quả một đêm vậy đã là không tồi, theo Tiêu Viêm suy đoán, sau khi hấp thu đấu khí từ Ma Độc Ban, hắn bây giờ hẳn là ở vào nhất Tinh Đấu tông trung đoạn. – Ài, cấp bậc Đấu Tông quả nhiên khó có thể tăng lên, hèn gì đại trưởng lão Tô Thiên tu luyện nhiều năm như vậy cũng không thấy tăng bao nhiêu cấp…

Phong Lôi Đông Các tọa lạc tại Bắc vực, nằm sâu trong dãy Phong Lôi. Địa hình nơi đây có chút kỳ lạ, cũng có thể là do nằm ở trên cao, cho nên sấm sét liên tục nổ vang, thời tiết thay đổi thất thường. Đừng nhìn mặt trời đang chói chang soi tỏ, nói không chừng ngay sau đó đã là mây mù phủ kín, mưa giăng chớp giật.

Toàn bộ dãy Phong Lôi đều là phạm vi thế lực của Đông Các. Nơi này cũng giống như một loại vườn hoa sau nhà bọn họ vậy, không có một thế lực nào cả gan nhòm ngó đến đây.

Trong khoảng thời gian này tại Phong Lôi Sơn tự nhiên là náo nhiệt dị thường. Vô số người từ bốn phương tám hướng kéo tới, men theo sơn đạo ngoằn nghèo mà nhắm Lôi Sơn hội tụ. Bởi vì ở trên đỉnh Lôi Sơn, chính là sừng sững một tòa tổng bộ của Phong Lôi Các, Đông Các!

Lúc này bên ngoài dãy Phong Lôi, trên bầu trời một luồng ánh sáng như như lưu tinh lướt qua rồi hóa thành một đạo nhân ảnh dừng ở trên một đỉnh núi. Thân ản kia cúi đầu nhìn đoàn người đông đúc phía dưới kéo dài không thấy điểm cuối không khỏi sững sốt.

Thân ảnh dáng vẻ phong trần mệt mỏi chạy đến đây, chính là Tiêu Viêm. Mấy ngày nay hắn chạy như ngựa không dừng vó, không nghỉ ngơi chút nào, vì thế mới đến sớm hơn thời gian dự định 1 chút. Mà mặc dù cắm đầu cắm cổ chạy như vậy, cũng phải mất bốn ngày trời hắn mới có thể đến nơi này. – Thật nồng đậm lực lượng của Phong Lôi..!

Khẽ thở ra một hơi, Tiêu Viêm dời mắt trông về phía xa. Phong Lôi Sơn nhìn còn lớn hơn Thiên Mục Sơn không biết bao nhiêu lần. Đồi núi trùng trùng điệp điệp, tiếng sấm kinh người không ngớt vang vọng. Mặc dù đứng thật xa cũng có thể cảm giác được, lực lượng của Phong Lôi ẩn chứa trong dãy núi này. Chừng đó đã đủ khiến cho hắn phải động dung. – Nơi này hẳn là Phong Lôi Đông Các trong Phong Lôi Sơn rồi? Xem ra ta vẫn chưa tới chậm..!

Prev
Next