Nhìn thấy vẻ mặt Kim Thạch đột ngột thay đổi, Tiêu Viêm trong lòng lập tức hồi hộp, xem ra lão dường như biết những tin tức có liên quan đến Cổ tộc rồi.
– Tiêu Viêm tiểu hữu vì sao lại đột nhiên nhắc tới Cổ tộc? Ngươi chẳng lẽ có mâu thuẫn gì với bọn họ?
Một lát sau, Kim Thạch mới dần dần trấn định tinh thần, lo lắng hỏi. Cổ tộc không phải là Phong Lôi Các! Đắc tội Phong Lôi Các, Tiêu Viêm có lẽ còn có thể sống, nhưng đụng tới Cổ tộc thần bí này, trở mặt với bọn họ, hậu quả… Tiêu Viêm lắc lắc đầu cười:
– Tại hạ cũng chưa từng gặp Cổ tộc, tại sao lại có mâu thuẫn chứ? Chỉ là tại hạ muốn nghe một ít chuyện liên quan đến Cổ tộc mà thôi, không biết Kim Thạch tiền bối có thể cho biết hay không.
Kim Thạch thở phào nhẹ nhõm, khẽ lau mồ hôi lạnh trên trán rồi nói:
– Nếu là như thế thì tốt! Khắp Trung Châu này, cho dù là nhân loại như Hồn Điện, Đan Tháp hoặc ma thú tam đại gia tộc cổ lão, thì đối với Cổ tộc cũng cực kỳ kiêng kị.
Nghe vậy, Tiêu Viêm vô cùng kinh ngạc! Hắn mặc dù có thể đoán được bối cảnh Huân Nhi không tệ, nhưng trước giờ không hề nghĩ tới Cổ tộc kia cư nhiên mạnh mẽ tới mức độ như vậy. – Vì sao trước giờ tại hạ lại chưa từng nghe ai nói về Cổ tộc này? Hơn nữa, Cổ tộc cũng không thấy nổi danh tại thế giới nhân loại hoặc ma thú? Chẳng lẽ bọn họ không thuộc về hai loại này?
Tiêu Viêm tò mò hỏi!
– Cổ tộc, sâu xa mà nói, cũng coi như là nhân loại, có điều tục truyền bọn họ là huyết mạch của Đấu Đế từ viễn cổ được di truyền lại.
Kim Thạch chậm rãi nói.
– Huyết mạch Đấu Đế?
Tiêu Viêm sửng sốt.
– Truyền thuyết kể rằng, nếu một người có thể đạt tới cấp bậc Đấu Đế thì huyết mạch sẽ có thay đổi, hậu nhân của hắn cũng sẽ nhờ đó mà hưởng không biết bao nhiêu lợi ích. Thời viễn cổ có không ít chủng tộc Đấu Đế, mặc dù bọn họ cũng là nhân loại, nhưng trên con đường tu luyện, vẫn sở hữu thiên phú ưu đãi kinh người. Thậm chí, một ít kẻ may mắn có thể được thừa hưởng từ huyết mạch một ít năng lực của Đấu Đế, nhưng loại tình huống này cũng là cực nhỏ, hoàn toàn phải trông đợi vào cơ duyên.
Kim Thạch gật gật đầu, khi đề cập đến hai chữ Đấu Đế thì trong giọng nói lồ lộ một sự kính sợ khó có thể che dấu. Đây thật ra chính là một loại tôn sùng đối với Chí Cường Giả trong thiên địa này.
Theo hỏa diễm bùng cháy, từ trong cơ thể Kim Thạch càng lúc càng nhiều chất lỏng màu xám không ngừng thẩm thấu ra. Lại nhờ Lưu Ly Liên Tâm Hỏa khiến cho hỏa độc mới vừa xuất hiện sẽ bị đốt cho tiêu tán, do đó luôn giữ cho trong thùng gỗ được đầy đủ dược lực.
Băng hỏa trừ độc như vậy kéo dài gần suốt tám giờ, mãi đến khi dược lực trong thùng gỗ cạn kiệt mới hạ màn kết cục. Có điều trong cơ thể Kim Thạch hỏa độc quả thật kết đọng quá nhiều, sử dụng biện pháp mạnh bạo như vậy mà vẫn không thể triệt để diệt trừ tận gốc trong một lần. – Cứ như vậy trong vòng năm ngày nữa sẽ đem đại bộ phận hỏa độc khu trừ! Tại hạ sẽ luyện chế thêm nước thuốc cho các vị. Về sau chỉ cần mỗi ngày ở bên trong đó tắm hai đến ba giờ, khoảng chừng hai ba tháng, thì sẽ đem toàn bộ hỏa độc trong cơ thể hoàn toàn tiêu diệt.
Nhìn Kim Thạch đang lảo đảo đứng lên từ chậu gỗ thay quần áo, Tiêu Viêm vừa thu hồi Dị Hỏa vừa nói.
– Đa tạ Tiêu Viêm tiên sinh, phần ân tình này, Phệ Kim Thử Tộc ta nhất định sẽ không quên! Ngày sau nếu là có chuyện gì cần, cứ đến Thiên Mục Sơn tìm lão phu là được.
Kim Thạch hướng về phía Tiêu Viêm trịnh trọng khom người, trầm giọng cảm tạ. Lão có thể cảm giác được rõ ràng những biến hóa trong cơ thể mình! Một cái tâm bệnh nhiều năm như vậy rốt cục cũng có thể khu trừ, khiến cho trong lòng lão bây giờ tràn ngập kích động.
Tiêu Viêm cười cười, nhìn tinh thần Kim Thạch đã mạnh mẽ lên rất nhiều, bàn tay khẽ sờ sờ trước ngực mình. Trong cơ thể hắn, cũng là có một loại độc tố vô cùng kinh khủng, Ma Độc Ban. Thứ này đã dây dưa với hắn rất nhiều năm, tuy hiện giờ vẫn chưa tìm được cường giả Đấu Tôn, nhưng Tiêu Viêm cũng đã tấn thăng đến Đấu Tông rồi, lực phản kháng đối với chất độc này, cũng được tăng cường hơn rất nhiều. – Không biết lấy thực lực của ta hôm nay, có thể tự mình luyện hóa cái Ma Độc Ban chết tiệt này hay không!? Trong đó còn ẩn tàng cả một đời đấu khí của cường giả Đấu Tông a! Nếu mà có thể… đối với ta không chừng nó sẽ trở thành một vật đại bổ!
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Viêm không khỏi nóng bỏng lên, chủ ý với cái Ma Độc Ban này, hắn đâu phải chỉ mới có ngày một ngày hai?