Thân ảnh gầy gò thẳng tắp sừng sững hiện lên trên nền trời. Tuy không hề động đậy, nhưng khí thế mênh mông bàng bạc đã tràn ngập xung quanh, làm cho thiên địa cũng phải rùng rùng chấn động.
Đấu Tông, ranh giới của cường giả chân chính trên đại lục! Nếu có thể thành công bước vào cấp độ này, thì mới có đủ điều kiện căn bản để hô mưa gọi gió ở Trung Châu. Mà Tiêu Viêm hiện giờ, chỉ mới từng ấy tuổi đã có một thành tựu như vậy, dĩ nhiên là cực kỳ oanh động.
Lúc này màn mưa như che phủ cả đất trời ùn ùn phủ xuống, bao trọn cả Thiên Mục Sơn vào bên trong, những thanh âm ầm ầm vang lên không ngừng nghỉ.
Thân ảnh hắn lơ lửng đứng trên hư không. Sau lưng cũng không có hai cánh đấu khí hay Cốt dực xuất hiện. Lăng không mà đi, đây là dấu hiệu đặc thù của cường giả Đấu Tông.
Vô số ánh mắt xuyên qua màn mưa, nhìn thân ảnh vẫn không nhúc nhích trên bầu trời. Nhất thời, toàn bộ Thiên Mục Sơn đều rơi vào tĩnh lặng, chỉ có âm thanh của mưa đập lên lá cây và đá núi, thanh thúy vang vọng.
Trên bầu trời, thân ảnh vẫn lặng yên bất động! Màn mưa khi tiến đến gần thân thể hắn nửa trượng đều tự tiêu tán. Dường như quanh thân Tiêu Viêm có một tầng khí vô hình, rắn chắc che chắn.
Tiêu Viêm giờ phút này, hai mắt nhắm chặt, khí tức cuồng bạo bàng bạc quanh thân, nhìn giống như là một bức thượng cẩm thạch điêu khắc vậy.
– Hắn làm sao vậy?
Nhìn Tiêu Viêm vẫn im lìm bất động, trong mắt Kim Cốc cũng hiện lên một chút kinh ngạc. Như đã nói, hiện giờ Tiêu Viêm trên cơ bản đã tấn giai thành công, thế nhưng tại sao hắn lại bày ra bộ dạng như vậy? – Tựa hồ như hắn đang ở trong một trạng thái hết sức kì diệu vậy!
Kim Thạch ngần ngừ một chút, rồi đột nhiên nói.
Nghe vậy, Kim Cốc cũng sững sờ, mặc dù thực lực của lão so với Tiêu Viêm còn mạnh hơn, nhưng vẫn không nhìn thấu việc gì đang xảy ra trên người Tiêu Viêm.
– Đợi một chút đi, hắn rất nhanh sẽ tỉnh trở lại.
– Ừm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Trong khi hai người đang nói chuyện, đôi mắt đang nhắm nghiền của Tiêu Viêm trên bầu trời đã hơi hơi hấp háy. Hỏa ấn im ắng đã lâu trong mi tâm, giờ phút này cư nhiên tản mát ra một ít hỏa mang.
Đối với chuyện đang phát sinh, Tiêu Viêm cũng không quá chú ý! Việc duy nhất hắn có thể cảm nhận được lúc này, chính là khoảnh khắc hắn tiến vào Đấu Tông, Linh hồn tựa hồ vô cùng nhạy cảm. Cùng lúc đó, hắn lại lần nữa nhận ra Hỏa ấn ở bên trong mi tâm lại lưu xuống một cái Linh hồn tàn ấn nhàn nhạt.
Lão già áo tím liếc mắt nhìn Tiêu Viêm một cái rồi chợt nhíu mày. Linh hồn lực của người này mơ hồ khiến cho lão có cảm giác rất quen thuộc. Sau một thoáng suy nghĩ lão không khỏi kinh ngạc thốt lên: – Ngươi chính là cái linh hồn năm đó?
Tiêu Viêm vẫn lành lạnh đưa mắt nhìn vào lão già áo tím, không đáp một lời.
– Không ngĩ tới kẻ mà năm xưa ngay cả một chấn động linh hồn lực của bổn Tôn cũng chịu không nổi, hiện giờ lại có thể tới nơi này một lần nữa. Xem ra so với năm đó, ngươi mạnh lên không ít nhỉ?
Lão già áo tím liếc mắt nhìn vào Dược Lão trong quầng sáng, lạnh nhạt cười, giơ tay lên, nói với Tiêu Viêm ở xa xa:
– Bất quá chừng này vẫn không đủ!
– Lần sau đến, ta sẽ đem tất cả mọi đau khổ mà lão sư phải chịu, hoàn trả thật đầy đủ cho ngươi!
Ánh mắt Tiêu Viêm lúc này như một con dã thú, mang theo một sự điên cuồng kinh khủng khiến cho kẻ khác phải sợ hãi mà run lên.
– Cứ hy vọng đi…
Lông mi của lão già áo tím vừa nháy, bàn tay đột nhiên nắm lại. Không gian xung quanh Tiêu Viêm nhất thời băng liệt! Linh hồn lực của hắn dưới công kích kinh khủng như vậy dần dần biến mất.
Nhìn thân ảnh dần dần tiêu tán của Tiêu Viêm, trên khuôn mặt già nua của Dược Lão ở trong quầng sáng, thoáng hiện lên một tia vui mừng. Tiêu Viêm đối mặt với cường giả vẫn tỏ một thái độ không chút sợ sệt như vậy, xem ra mấy năm nay nó trưởng thành không ít. Trong lúc bất chợt Dược Lão cảm thấy, đệ tử của lão lần sau xuất hiện không chỉ là Linh hồn lực, mà sẽ là bản tôn chân thật!
Nhìn thấy trên khuôn mặt Dược Lão xuất hiện nét vui mừng, lão già áo tím lại nhướng mày. Chẳng biết tại sao, trong lòng lão lại xuất hiện một tia bất an mà bao nhiêu năm rồi chưa từng thấy… Mặc dù không mãnh liệt, nhưng lại có chút gì đó lạnh lẽo len lỏi vào trong tận linh hồn. – Tiêu Viêm đúng không?
Trong đại điện quạnh vắng, một thanh âm lạnh lẽo như băng, chậm rãi vang lên.