Chương 644: Nhu tình hoa cúc

“Xem ra lại có trò vui để nhìn!”

Lạc Nam nhìn mấy tên trưởng lão Hắc Cực Tiên Tinh chạy mất âm thầm cảm thấy thú vị.

Nếu là bình thường hắn đương nhiên sẽ không thả hổ về rừng, nhưng là hiện tại “Ngọc Hải” và hai nhà Cao – Chu đã kết thành hận thù không thể hòa giải, giữ lại mạng cho bốn tên Ngọc Tiên trưởng lão để bọn hắn ngày sau còn có thể ra một phần sức tiến đánh Ngọc Tiên Môn.

Đến khi đó chó cắn với chó, hắn chỉ cần tranh thủ vơ vét chỗ tốt là được.

Càng nghĩ Lạc Nam càng cảm thấy mình sáng suốt, khóe miệng cong lên hài lòng…

Hạ người rơi xuống kiểm tra thi thể Ngọc Hư với Ngọc Quán, xác định hai lão già đã thật sự chết…hắn bồi thêm một mồi lửa thiêu trụi…

“Mấy tên này cũng thật nhanh tay, Nhẫn Trữ Vật của Ngọc Hư với Ngọc Quán bị lấy mất rồi!” Lạc Nam có chút tiếc nuối, hắn quên tịch thu Nhẫn của mấy tên trưởng lão hai nhà Cao – Chu, đúng là thất trách.

Không có chỗ tốt gì, Lạc Nam chân đạp Lôi Ảnh Bộ, tiếp tục ngự không mà đi…

Động tĩnh chiến đấu vừa rồi khá lớn, đã có không ít tu sĩ tò mò đang nhanh chóng tiếp cận, để tránh phiền phức Lạc Nam không muốn cùng bọn hắn va chạm.

Một ngày sau, tại vùng núi hoang vu vắng vẻ, Lạc Nam hướng về một ngôi mộ địa vừa mới hoàn thành khom người hạ bái:

“Bốn vị tiền bối an nghỉ!”

Ngôi mộ này là Lạc Nam vừa hoàn thành để chôn cất ba vị Tiên Vương và Hồn Vương kia.

Mặc dù thể xác của Tiên Vương có giá trị cực kỳ to lớn, không nói có thể luyện chế thành Khôi Lỗi, Pháp Bảo các loại cực kỳ mạnh mẽ, chỉ riêng nếu dùng làm phân bón cho Bất Tử Thụ cũng có hiệu quả kinh người.

Chỉ bất quá với tính cách của Lạc Nam không thể làm chuyện như vậy, hắn đã từ bốn người này đạt được chỗ tốt khổng lồ, chiến lực tăng mạnh trên diện rộng…đem bọn hắn chôn cất đàng hoàng trong Bí Cảnh xem như lá rụng về cội.

Mặc dù không biết thù oán của bốn vị này ra sao lại dẫn đến kết cục đồng quy vu tận, nhưng ít nhất khi còn sống bọn hắn đã từng quen biết…chôn ở gần nhau xem như trên cửu tuyền có người làm bạn.

Không biết qua bao lâu, cách vị trí hạch tâm Bí Cảnh ngày càng gần…số lượng tu sĩ cũng trở nên thưa thớt không đáng kể.

“Sát khí thật mạnh, chẳng trách ít người dám vào nơi này!”

Lạc Nam cảm thán một tiếng, xung quanh cơ thể hắn lúc này có một luồng Quang Minh bảy màu đang bao phủ, thay Lạc Nam cản trở phần lớn khí tức muốn xâm nhập thần trí…

Chính là Thất Thải Huyền Quang.

Tại hạch tâm bí cảnh này, ngoại trừ sát khí dữ tợn còn tồn tại vô số khí tức tiêu cực khác như dâm dục, tà ác, oán hận, phẫn nộ…những khí tức này là của các cường giả cổ xưa chết khi chết lưu lại, tu sĩ tâm tính yếu kém một chút nếu bị nhiễm vào nhất định sẽ bị cuốn theo.

Cũng may Thất Thải Huyền Quang chính là khắc tinh của các loại tâm tính tiêu cực này, bảo hộ Lạc Nam không thành vấn đề…

So với người khác, hắn có ưu thế hơn nhiều lắm.

Đây cũng là một trong các nguyên nhân khiến Lạc Nam thắng trận trong Bí Cảnh, bởi vì các đối thủ của hắn phần lớn đều bị Sát Khí và cảm xúc tiêu cực tác động, chiến lực sẽ suy giảm không ít thì nhiều.

Lạc Nam thầm nghĩ nếu mình được dùng Thiên Đế Biến, nói không chừng có thể đánh bại cả Ngọc Tiên hàng thật giá thật trong bí cảnh này, chỉ bất quá điều này hoàn toàn không có khả năng xảy ra.

OÀNH…

Phốc…

Một thân ảnh thổ huyết bay ngược trên bầu trời, lập tức thu hút chú ý lực của Lạc Nam…

RỐNG…

Khung xương cốt khổng lồ che thiên phủ địa, Ngọc Hàn Lãnh thống ngự Huyết Cốt Cơ Băng như một chiến tướng ngạo nghễ, hai tay cầm Băng Trụ khủng bố dị thường, Huyết Cốt Cơ Băng liên tục nện vào đám người đang vây công lấy hắn…

“Ồ?”

Lạc Nam ồ lên một tiếng, không biết là ai đang vây đánh Ngọc Hàn Lãnh, vội vàng chạy đến xem náo nhiệt…

“Muốn cướp Dị Băng của lão phu? Dù các ngươi có là người Trung Tiên giới cũng không được!”

Ngọc Hàn Lãnh ngạo nghễ gầm thét, băng phong ngập trời điên cuồng tỏa ra xung quanh đem nhiệt độ không khí giảm xuống đến cực điểm, tuyết rơi lất phất, đối chiến với năm tên thiên tài…

Lạc Nam ánh mắt nhìn thẳng, thì ra là người quen…

Rõ ràng là Hải Sa, Hải Giai và Hải Quy ba tên thiên tài Hải Yêu Cung cùng với Đạo Trần Đạo Lãng hai người Đạo Huyền Tông.

Kẻ vừa bị Ngọc Hàn Lãnh đánh cho thổ huyết bay ngược chính là Đạo Trần…

“Mấy tên này không phải bất hòa sao? Tại sao lại liên thủ đánh Ngọc Hàn Lãnh rồi?” Lạc Nam sắc mặt mộng bức.

Nếu hắn nhớ không lầm thì trước đó Hải Yêu Cung với Đạo Huyền Tông biểu hiện không mấy hòa hảo, vì sao hiện tại liên thủ đánh giết Ngọc Hàn Lãnh?

Dù cho là vì Dị Băng, nhưng tỷ lệ liên thủ của bọn hắn cũng rất thấp nha.

Âm thầm thu liễm toàn bộ khí tức, Lạc Nam tìm một gốc lẫn trốn…tiến hành quan sát chiến cuộc.

“Khốn kiếp…nếu không phải chúng ta trọng thương chưa lành, làm sao để lão già này tác oai tác oái lâu như thế!” Hải Sa sắc mặt dữ tợn nói.

Sau trận chiến với Lạc Nam, hắn cùng Đạo Huyền Tông hai tên thiên tài thương thế vẫn còn rất nặng, chiến lực lúc này chưa khôi phục được ba phần mười, vì thế dù liên thủ với Hải Quy và Hải Giai cũng tạm thời chưa giết chết Ngọc Hàn Lãnh.

Ngọc Hàn Lãnh thân là đại trưởng lão của Ngọc Tiên Môn, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ lão luyện, lại sở hữu Dị Băng…trong thời gian ngắn năm thiên tài Trung Tiên giới cũng chưa đánh bại được hắn.

Lạc Nam thấy cảnh này âm thầm cảm thấy may mắn, cũng may trước đây hắn không làm liều đánh lén Ngọc Hàn Lãnh, bằng không với chiến lực của lão già này…không dễ chơi.

“Chết đi!”

Hải Sa tay cầm Cự Chùy hắc ám hung hăng nện xuống, lại bị Huyết Cốt Cơ Băng nhẹ nhàng đón đỡ, một thanh Băng Cốt đâm xuyên mà ra, muốn đem thân thể hắn xuyên thủng.

“Đừng hòng!”

Hải Giai sắc mặt lạnh lùng, tám cái càng cua sau lưng đột ngột vươn dài và biến lớn, hóa thành từng đôi Kéo sắt lẹm hướng về Băng Cốt cắt mạnh…

KENG KENG KENG KENG…

Huyết Cốt Cơ Băng không cam lòng yếu thế, từng thanh Băng Cốt rời khỏi khung xương, lấy cứng đối cứng với tám thanh càng cua khủng bố…

“Chân Thân!”

Hải Quy ngửa đầu gầm thét, thân thể biến thành một con rùa khổng lồ như ngọn núi, kích thước không thua chút nào Huyết Cốt Cơ Băng…

Tứ chi và đầu thụt vào, mai rùa như một khỏa thiên thạch nặng nề lao đến, cụng trực diện vào Huyết Cốt Cơ Băng…

ĐÙNG…

Như hai hành tinh chạm nhau, Huyết Cốt Cơ Băng khổng lồ rốt cuộc trụ không vững, vô số vết rạn nứt lần lượt xuất hiện, một chân ngã quỵ trước mai rùa…

“Khốn khiếp!” Ngọc Hàn Lãnh sắc mặt dữ tợn.

Mặc dù Huyết Cốt Cơ Băng lợi hại, nhưng lại cần Tiên Lực để điều động…hắn không phải Lạc Nam, sau một trận chiến dài hạn đã sớm tiêu hao không ít Tiên Lực, lúc này bị năm người vây công khó tránh khỏi chật vật.

“Lão già! chịu chết đi!”

Lục Tầng Kiếm Ý ầm ầm triển khai, khóa chặt lấy thân thể Ngọc Hàn Lãnh…

Đạo Trần với Đạo Lãng lấy lại sức lực, vô tận Lục Sắc Lôi Kiếp ngưng tụ trên mũi Kiếm, hướng về Huyết Cốt Cơ Băng trảm xuống…

OÀNH OÀNH OÀNH…

Phốc…

Huyết Cốt Cơ Băng nát vụn thành đầy trời hàn băng, Ngọc Hàn Lãnh thổ huyết bay ngược ra ngoài…

“Ha ha, đi chết!” Đạo Lãng với Đạo Trần hưng phấn quá độ lao đầu ngự kiếm truy sát, Tiên Kiếm trong tay bộc phát hàn mang lạnh lẽo, Kiếm Ý lục tầng nghiền ép kinh người…

Chẳng qua là…gừng càng già càng cay, Ngọc Hàn Lãnh thân là đại trưởng lão một cái Ngọc Cấp Thế Lực đương nhiên có thủ đoạn vẫn còn ẩn giấu.

Trong lúc thổ huyết bay ngược, Ngọc Hàn Lãnh bất chợt mãnh liệt xoay người há miệng phun mạnh…

VÈO…

Từ bên trong miệng, một thanh Ngân Châm mang theo đầy trời băng lãnh bắn mạnh mà ra…

“Nguy hiểm!” Hải Sa phía sau thấy vậy điên cuồng rống lên một tiếng.

Đáng tiếc mọi thứ diễn ra quá nhanh, thanh Ngân Châm bay với vận tốc quá nhanh, lại vừa lúc Đạo Trần truy kích mà tới…

XOẸT…

Ngân Châm xuyên thấu đầu lâu của Đạo Trần, trong ánh mắt hoảng sợ cực độ của đám người…toàn bộ cơ thể Đạo Trần từ trong ra ngoài nhanh chóng đông cứng thành khối băng trong một hơi thở.

VÙ…

Khối băng không thể phi hành nên rơi tự do xuống đất…

“Không…” Hải Sa ánh mắt muốn nứt ra, đỏ ngầu đến xung huyết, ý niệm vừa động đã hóa thân thành một con Cá Mập to đến vài trăm trượng bơi lội trên thiên không…

Cá Mập dùng tốc độ nhanh nhất của mình để đón đỡ Đạo Trần nay đã hóa thành Băng Khối, muốn cứu lấy tính mạng hắn.

Nhìn tình cảnh này Hải Quy với Hải Giai hai mặt nhìn nhau, trong mắt chứng kiến vẻ không hiểu thấu.

Trước đây Hải Sa cùng với Đạo Trần Đạo Lãng hai người quan hệ cực kỳ tệ hại, gặp nhau là chiến đấu, gặp nhau là chửi rủa hận muốn nghiền nát đối phương.

Không biết vì sao lần này Hải Sa đột ngột mang theo Đạo Trần với Đạo Lãng trở về, quan hệ của ba người đột ngột trở nên thân mật một cách kỳ lạ, hơn xa bằng hữu thông thường.

Mà Hải Quy với Hải Giai còn rùng mình phát hiện, ánh mắt Hải Sa cùng với Đạo Trần Đạo Lãng nhìn nhau mang theo tình cảm dị dạng, rất giống với tình cảm nam nữ…nhưng lại có gì đó sai sai.

Hải Quy với Hải Giai nghĩ đến đó là sởn cả gai óc, lúc này nhìn thấy Hải Sa điên cuồng trước an nguy của Đạo Trần, bọn hắn càng thêm cảm thấy khó tin.

Chẳng lẽ là…đấu kiếm trong truyền thuyết?

“Hải Sa, huynh mau cứu hắn!” Đạo Lãng lúc này cũng the thé rống lên, âm thanh thê lương khiến lòng người siết chặt, giọng điệu mang theo một tia nũng nịu nhìn lấy Hải Sa đã hóa thân thành cá mập.

‘‘Ta xxx, vì sao luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng ?’’

Đang đứng quan chiến một bên Lạc Nam cảm giác vùng mông siết chặt…

Hắn nhớ đến Dục Tình Yêu Hỏa mình đánh vào cơ thể Hải Sa, lại nhìn thấy Đạo Lãng bộ dạng có chút ẻo lã, nhất thời rùng mình từng đợt…

‘‘Chẳng lẽ…cúc hoa nở sinh tình ?’’

Lạc Nam lắc đầu kịch liệt, hắn không dám nghĩ tiếp nữa.

Mắt thấy Hải Sa biến thân thành Cá Mập vận tốc đột nhiên tăng mạnh sắp cứu được Đạo Trần, hắn nhếch môi cười nhạt một tiếng :

‘‘Định Hồn !’’

Vô tận Hồn Lực bí ẩn lan tràn mà ra, thần không biết quỷ không hay trực diện tác động vào thân Cá Mập của Hải Sa…

Trong thời khắc mấu chốt, Hải Sa tưởng mình đã cứu được Đạo Trần, đột ngột toàn thân hắn chậm lại trong giây lát, hoàn toàn định thân một nhịp…

Răng rắc…

Âm thanh vỡ nát vang lên, trong đôi mắt Cá Mập đỏ ngầu và tuyệt vọng của Hải Sa, Đạo Trần tiếp đất…băng khối tan thành từng mảnh, nát vụn hoàn toàn, như thủy tinh vỡ vụn…

‘‘Hahaha, trúng Băng Cốt Ngân Châm của lão phu…ngươi sống được sao ?’’

Ngọc Hàn Lãnh chật vật rơi xuống mặt đất thấy tình cảnh này, ngửa đầu lên trời cười dài một tiếng.

Hắn lúc này cũng trọng thương khá nặng, không nhận ra Hải Sa bị đọng lại một nhịp hết sức bất thường.

Toàn bộ chiến trường, ngoại trừ chính bản thân Hải Sa…không ai cảm giác được hắn bị chậm lại một nhịp đã vụt mất tính mạng của Đạo Trần, dù sao mọi diễn biến diễn ra quá nhanh.

‘‘KHÔNG !!!!! Trần Nhi của taaaaaaa !’’

Thân Cá Mập khổng lồ của Hải Sa gào lên một tiếng thê lương như lệ quỷ, ẩn chứa tình cảm nồng đậm hắn dành cho Đạo Trần, khiến người xung quanh sởn cả da gà da vịt.

‘‘Phốc !’’ Lạc Nam xém chút phun ra một ngụm, con bà nó thật ghê tởm a.

Bất quá Lạc Nam cũng âm thầm cảm thấy may mắn, ngay cả hắn cũng không biết Ngọc Hàn Lãnh ẩn chứa Băng Cốt Ngân Châm ác chủ bài đến như vậy, nếu trước đây mình nhịn không được đánh lén Ngọc Hàn Lãnh, như vậy kẻ trúng Băng Cốt Ngân Châm sẽ là mình.

‘‘Băng Cốt Ngân Châm đó là do Ngọc Hàn Lãnh dùng lực lượng của Huyết Cốt Cơ Băng ngưng tụ và luyện hóa trong thời gian dài, uy lực sắp tiếp cận Vương Cấp Pháp Bảo !’’ Kim Nhi cho ra đánh giá nói.

Lạc Nam gật đầu, chẳng trách thiên tài Đạo Huyền Tông sở hữu Kiếm Ý như Đạo Trần cũng đóng băng toàn thân nhanh chóng đến như vậy, ngay cả một chút phản kháng cũng không có.

‘‘Lão già, ta cùng ngươi thề bất lưỡng tập !’’

Đạo Lãng lúc này cũng như phát cuồng nhìn lấy Ngọc Hàn Lãnh, hai mắt hắn chảy xuôi huyết lệ, Tiên Kiếm trong tay mang theo Lục Sắc Lôi Kiếp ngập trời đánh xuống…

OÀNH…

Lục Sắc Lôi Kiếp trên thiên không nện thẳng xuống đỉnh đầu Ngọc Hàn Lãnh, đem mặt đất xung quanh tàn phá thành một cái thung lũng cự đại…

‘‘Hự…hự…hự’’

Khói bụi tan đi, Ngọc Hàn Lãnh toàn thân cháy khét nằm bẹp trên mặt đất, Huyết Cốt Cơ Băng thoáng ẩn thoáng hiện như bảo vệ chủ nhân của nó…chỉ bất quá lúc này Tiên Lực hết sạch, Ngọc Hàn Lãnh cách cái chết không xa nữa rồi.

‘‘Lãng Nhi khoan hãy giết hắn, ta muốn để lão già này sống không bằng chết…’’ Âm thanh phẫn hận như đến từ địa ngục vang lên, Hải Sa hóa thành hình dạng Nhân Thú mang theo Hải Quy cùng Hải Giai tiến đến.

‘‘Được…ta nghe huynh !’’ Đạo Lãng nhu nhuận gật đầu, sắc mặt đau khổ không thể tả.

Hắn và Đạo Trần bị Hải Sa trong cơn dục vọng chinh phục cả thể xác lẫn tâm hồn, cơn sướng khoái khi được nam nhân sủng hạnh đã lan tràn vào trong óc, vì thế đối với Hải Sa khăng khăng một mực, nói gì nghe nấy.

Hải Sa cũng là lần đầu tiên được tận hưởng dư vị cúc hoa, cảm thấy đó là chân lý của cuộc sống, vô số năm qua chỉ cắm đầu vào tu luyện như hắn thật là sống uổng phí trên đời…

Ba người thời gian ngắn ngũi bên nhau, tình cảm ngày càng gắn bó…

Lúc này Đạo Trần bị Ngọc Hàn Lãnh giết đi, làm sao có thể không vừa đau vừa hận ?

Hắn âm thầm quyết tâm phải đem Ngọc Hàn Lãnh đày vào chín tầng địa ngục trần thế.

‘‘Haha…khụ khụ, Trung Tiên Giới thật bá đạo…khụ khụ, muốn cướp Dị Băng của ta lại không cho ta phản kháng sao ? lão phu nhổ vào ! có ngon cho ta một cái chết thống khoái !’’ Ngọc Hàn Lãnh hấp hối từng hơi, lời nói đứt quảng ra khỏi miệng.

‘‘Câm mồm !’’ Hải Sa một chân đạp lên miệng hắn, nhổ nước miếng xuống mặt Ngọc Hàn Lãnh.

Nếu biết tham lam Dị Băng sẽ mất đi Đạo Trần, Hải Sa hắn sẽ không đánh đổi.

‘‘Súc sinh…’’ Ngọc Hàn Lãnh tức giận đến phát rung, chết hắn không sợ…hắn sợ bị sỉ nhục.

‘‘Lôi hắn đi !’’ Hải Sa hướng về Hải Quy trầm giọng nói.

Hải Quy biết Hải Sa vừa mất đi người tình, cũng đành thở dài một hơi muốn xách lấy Ngọc Hàn Lãnh.

Trong mắt Ngọc Hàn Lãnh xuất hiện một tia tuyệt vọng…

‘‘Muốn mang đi Đại Trưởng Lão của Ngọc Tiên Môn, các ngươi hỏi ý bổn Thiếu Chủ chưa hả ?’’

Đúng lúc này, một âm thanh thản nhiên mang theo bất cần vang lên, khiến thân thể mấy người bất chợt khựng lại.

Chiều thứ bảy vui vẻ nha ae 😀

Prev
Next