Vô tận đau nhứt khắp toàn thân, Lạc Nam dần dần mở mắt…
“Thiếu Chủ…Thiếu Chủ tỉnh rồi!”
Một âm thanh nữ tử vui mừng có chút quen thuộc vang lên, Huỳnh Thảo sắc mặt mang theo lo lắng ngồi bên giường, kinh hỉ thốt lên khi nhìn thấy “Ngọc Hải” mở mắt.
“Tránh ra lão phu xem!” Đại trưởng lão Ngọc Hàn Lãnh từ bên ngoài đẩy cửa đi vào.
Huỳnh Thảo vội vàng khom người cúi đầu, ở trước mặt vị quyền cao chức trọng như Đại Trưởng Lão, nàng ngay cả thở mạnh cũng không dám…
“Đại trưởng lão…bổn thiếu chủ…hôn mê bao lâu rồi?” Lạc Nam âm thanh tràn ngập suy yếu, thân thể hắn lúc này như muốn tan thành từng khối nhỏ, thương thế lần này thật sự quá nghiêm trọng.
“Một tháng, thiếu chủ đã hôn mê bất tỉnh suốt một tháng…cũng may Môn Chủ đích thân bỏ ra Ngọc Cấp Đan Dược – Phục Mệnh Hoàn Sinh Đan mới cứu được mạng ngươi!” Ngọc Hàn Lãnh trầm thấp hồi đáp.
Theo hắn thấy, thiếu chủ vẫn chưa thể hấp thu hết dược lực từ Phục Mệnh Hoàn Sinh Đan, dù sao đây là Ngọc Cấp Đan Dược…tin tưởng khi hấp thu toàn bộ, sức khỏe của thiếu chủ sẽ ổn thỏa trở lại.
Ngọc Hải lần này hành động thật sự quá mức nông nỗi, chẳng những liên lụy toàn bộ cao tầng Ngọc Tiên Môn, ngay cả Ngọc Chấn Lôi cũng phải tiêu hao không ít tài sản riêng tư để bồi thường cho ba thế lực còn lại, Ngọc Hàn Lãnh có chút trách cứ nhìn hắn.
“Là ta quá mức lập công, cứ nghĩ Ngọc Ma kia đã trọng thương không khó để kết liễu!” Lạc Nam ra vẻ áy náy nhợt nhạt nói, trong lòng lại là cười lạnh không thôi.
Phục Mệnh Hoàn Sinh Đan của Ngọc Tiên Môn chẳng giúp gì được cho hắn, trái lại còn tốn thời gian để loại bỏ nó…thực chất thương thế của Lạc Nam hầu hết đều là do Niết Bàn Linh Thủy, Sinh Mệnh Huyền Mộc và Kinh Văn Bất Hủ bí mật vận chuyển chữa trị.
Đương nhiên vì không để bị phát hiện, quá trình chữa trị chỉ diễn ra bên dưới lớp da, tốc độ cũng cực kỳ chậm rãi, từ đó mới tiêu tốn đến tận một tháng thời gian.
Về phần Phục Mệnh Hoàn Sinh Đan kia…mặc dù là hàng Ngọc Cấp, bất quá do Ngọc Cấp Luyện Đan Sư tay nghề kém luyện chế, bên trong có không ít tạp chất dư thừa, toàn bộ bị cơ thể Lạc Nam đào thải.
Phải biết đan dược mà hắn sử dụng đều là Đan Mộng Cơ, Tiêu Thanh Tuyền mấy nữ tỉ mỉ luyện chế bằng dị hỏa Đỉnh Thiên Diễm, nguyên liệu do Á Nhi, Á Hy Thần, Á Liên Nga chăm sóc tại Linh Dược Điền, đẳng cấp có thể không cao, nhưng độ tinh khiết tuyệt đối đảm bảo.
Về phần số ít Đan Dược xuất sứ từ Hệ Thống thì không cần phải nói, hai chữ hoàn mỹ không đủ để hình dung.
Trước tình trạng đó, cơ thể của Lạc Nam cũng sinh ra kén chọn…những Đan Dược mang tính trị liệu cấp bách lại còn thừa tạp chất như Phục Mệnh Hoàn Sinh Đan mà Ngọc Tiên Môn cho ăn vào toàn bộ bị đào thải qua lỗ chân lông.
Cũng không phải nói Phục Mệnh Hoàn Sinh Đan vô dụng, chẳng qua tên Luyện Đan Sư luyện chế ra nó bí quyết Luyện Đan không được cao minh mà thôi.
Nếu Tiêu Thanh Tuyền hay Đan gia nhị nữ đạt đến Ngọc Cấp Luyện Đan Sư, Phục Mệnh Hoàn Sinh Đan do các nàng luyện ra sẽ là một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt, bởi tam nữ đã lĩnh ngộ qua Đan Đế Chân Giải, có bí quyết luyện đan độc đáo của Đan Đế.
Tu sĩ có thể phân chia mạnh yếu trong cùng cấp độ, thì tương tự như vậy, ở trong cùng cấp…Luyện Đan Sư hay Luyện Khí Sư cũng phân chia tay nghề cao thấp.
“Vất vả cho mọi người rồi!” Lạc Nam nhìn Ngọc Hàn Lãnh ra vẻ hối hận nói.
Thấy Ngọc Hải có vẻ ăn năn hối lỗi, Ngọc Hàn Lãnh cũng nguôi đi phần nào…dù sao người trẻ tuổi háo thắng sốc nổi là chuyện dễ hiểu, tin tưởng sau bài học quý giá lần này, thiếu chủ sẽ càng trưởng thành và chín chắn hơn.
“Môn chủ vẫn còn đang bế quan trị thương nên tạm thời chưa đến thăm Thiếu Chủ, chuyện đã qua ngươi cũng không cần để trong lòng!” Ngọc Hàn Lãnh trầm thấp nói.
Hắn là huynh đệ thân thiết với Ngọc Chấn Lôi, chính Huyết Cốt Cơ Băng là do Ngọc Chấn Lôi cho hắn, cả đời không con không cháu…vì thế cũng xem Ngọc Hải như con ruột của mình.
Có hai nhân vật hàng đầu của Ngọc Tiên Môn chống lưng, vì thế Ngọc Hải kiêu ngạo quen thói, muốn gì được nấy, rất ít xem ai ra gì.
Trong mắt đa số người thì Ngọc Hải thật sự được ông trời chiếu cố, vụ bạo tạc Tiên Lực của lượng lớn Ngọc Tiên như vậy vẫn không thiệt mạng…
“Ta nhìn thấy thương thế của Đại trưởng lão cũng chưa khỏi, ngươi cứ bế quan chữa trị đi…mặc kệ ta chậm rãi khôi phục!” Lạc Nam ánh mắt chân thành nhìn Đại trưởng lão nói.
“Tốt, thiếu chủ không cần cử động…mọi việc có người hầu hạ hết rồi, muốn gì cứ gọi là được!” Đại trưởng lão thấy Ngọc Hải biết quan tâm đến mình, mặt già vui mừng gật đầu nói chuyện.
Nói xong quay sang Huỳnh Thảo uy nghiêm mở miệng: “Chăm sóc thiếu chủ cho tốt, nếu để tâm tình của hắn không vui…hậu quả ngươi không gánh nổi đâu!”
“Nô tì tuân mệnh!” Huỳnh Thảo hèn mọn gật đầu như trống, nào dám tỏ ra chút thái độ nào.
Đại trưởng lão lúc này mới hài lòng gật đầu quay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, ánh mắt Lạc Nam lấp lóe…ở gần lão già này, phôi đỉnh Băng hệ trong đan điền hắn càng kích động dữ dội, Huyết Cốt Cơ Băng thật sự mang tính dụ hoặc quá lớn.
Nếu không phải thực lực đôi bên chênh lệch quá xa, Lạc Nam đã liều lĩnh dùng Hồn Lực tấn công Ngọc Hàn Lãnh rồi.
Tu vi của đối phương quá cao thâm, dù không phải Hồn Tu thì Linh Hồn của một Ngọc Tiên cũng cực kỳ vững vàng, Định Hồn chỉ sợ không có tác dụng.
“Nếu Hồn Tu của ta đạt đến Cực Hồn…nói không chừng có thể liều lĩnh!” Lạc Nam trong lòng tiếc nuối không thôi, cơ hội hiếm hoi như vậy lại không thể nắm bắt.
“Thiếu chủ…để thiếp thân cọ rửa thân thể cho ngươi!” Huỳnh Thảo lúc này đưa tay muốn nâng đỡ “Ngọc Hải” tắm rửa cho hắn.
Dù sao Ngọc Hải hôn mê bất tỉnh một tháng trên giường, cơ thể lại đem đống tạp chất từ Đan dược đào thải ra ngoài, nhìn qua mồ hôi nhễ nhại.
“Không cần!” Lạc Nam ra vẻ bình thản nói: “Ta cần yên tĩnh một mình, không có sự cho phép của ta, bất kỳ ai cũng không được tiến vào!”
“Nhưng mà…” Huỳnh Thảo có chút do dự, cắn cắn môi: “Đại trưởng lão đã ra lệnh thiếp thân phải hầu hạ thiếu chủ!”
“Ta nói không cần! sự yên tĩnh chính là sự hầu hạ tốt nhất!” Lạc Nam lạnh lùng nói.
“Vâng, thiếp cáo lui!” Huỳnh Thảo sắc mặt tái mét, lã chả trực khóc rời khỏi cung điện.
Nàng cảm thấy Ngọc Hải hình như đã chơi chán mình, lúc này không còn cần nàng nữa rồi.
“Haizz!” Lạc Nam thở dài một hơi, đứng ở gốc độ của Huỳnh Thảo, nữ nhân này không có gì đáng trách…
Bất quá đối với hắn, nàng đã là người dưng, không cần thiết phải chú ý.
Sau khi chắc chắn không còn ai làm phiền, ý niệm vừa động…Lạc Nam biến mất.
…
Trong Linh Giới Châu.
Thân thể Lạc Nam chật vật rơi xuống, mặc dù hắn đã tỉnh táo thần trí, nhưng cơ thể còn chưa đủ sức để vận động, chỉ có thể chật vật nằm bẹp bên cạnh Cực Lạc Suối.
“Chủ nhân!”
Hỏa Nhi với Quang Nhi đã lập tức xuất hiện, hai vòng tay thơm tho mềm mại đã đem nam nhân ôm lấy.
Thời gian qua các nàng chỉ có thể bất lực nhìn thương thế của hắn từ nặng nề đến khôi phục chậm chạp, vừa lo lắng vừa nóng lòng, cảm giác khó chịu không thể diễn tả, hận không thể vì hắn gánh vác phần nào thương thế.
“Mau! Hái lá Bất Tử Thụ…” Hỏa Nhi với Quang Nhi quýnh lên, đưa chân muốn chạy.
“Khoan! Để ta chậm rãi khôi phục…” Lạc Nam lắc đầu từ chối.
Thương thế của hắn toàn bộ Ngọc Tiên Môn đều biết, nếu hiện tại lập tức chữa khỏi sẽ chẳng biết giải thích như thế nào, nói không chừng bại lộ thân phận.
Hơn nữa Lạc Nam cảm giác được ăn trọn vụ nổ lớn từ công kích của một đám Ngọc Tiên khiến cơ thể hắn tăng khả năng chống chịu lên một chút, trong lúc khôi phục thương thế tựa hồ tu vi Thể Tu có dấu hiệu tịnh tiến lên.
Thể Tu đã dậm chân ở Thập Chuyển khá lâu rồi…
Hỏa Nhi với Quang Nhi nghe vậy cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ, nam nhân của mình hành hạ bản thân như vậy để cứu một Ma là điều các nàng không hiểu nỗi.
“Baba, vị này là mama mới sao?”
Đúng lúc này, Tiểu Hồng Nhi nãi thanh nãi khí chạy đến, ngón tay chỉ vào một thân ảnh nằm cách đó không xa.
Lạc Nam giật bắn mình, lúc này mới sựt nhớ mình đem Ngọc Ma thu vào Linh Giới Châu, vội vàng hướng mắt nhìn qua.
Trong tầm mắt hắn, một cổ ngọc thể trần truồng vô lực nằm trên cỏ, máu tươi nhuộm đỏ một vùng nước, làn da tái nhợt phủ đầy thương thế, diện mạo tuyệt mỹ vì quá đau đớn mà vặn vẹo, vô số vết thương bao trùm khắp toàn thân, thê thảm đến cực điểm, Ma Lực đã tiêu tán đi đâu mất.
“Đây là Ngọc Ma? Là nữ nhân?”
Lạc Nam trợn mắt há hốc mồm.
Vì Hệ Thống đưa ra nhiệm vụ nên hắn buộc phải cứu Ngọc Ma trong tình cảnh nguy cấp đó, hắn thật sự không hề biết nàng là nữ giới.
“Mau, hái lá cây Bất Tử Thụ trị cho nàng!” Lạc Nam gấp gáp, Hệ Thống đã muốn giúp Ngọc Ma thì sẽ có đạo lý, hắn cũng không muốn tiểu huynh đệ thụt lùi 5 cm…
Thương thế của Ngọc Ma khi đó so với hắn còn nghiêm trọng hơn, lúc này lại phải chống chịu hơn một tháng, đã hấp hối rồi.
“Ba ba yên tâm, tiểu Bạch cho mama một chút dược lực của nó, tính mạng đã được đảm bảo rồi!” Tiểu Hồng Nhi vỗ vỗ lòng ngực nhỏ bé cười hì hì.
“Hí hí!” Nhân Sâm Triệu Năm trong bộ dạng con thỏ ở bên cạnh cười hì hì ra sức gật đầu, nó chính là Tiểu Bạch mà Hồng Nhi nói.
Nhân Sâm Triệu Năm ở Linh Giới Châu, liên tục được tẩm bổ, dược lực đã vượt xa bình thường, sánh ngang với các gốc Nhân Sâm hàng chục triệu năm.
“Làm tốt lắm!” Lạc Nam gật đầu khen ngợi, trách không được sau khi thiêu đốt lượng lớn sinh mệnh lực mà Ngọc Ma vẫn trụ được đến tận lúc này.
Quang Nhi cũng đem vài cái lá Bất Tử Thụ trở về, bắt đầu trị thương cho Ngọc Ma.
“Ỷ Vân vẫn chưa xuất quan…” Lạc Nam hướng mắt nhìn lên Ỷ Vân Cung ở tầng thứ hai, Ỷ Vân bế quan tu luyện hai môn công pháp tiêu tốn không ít thời gian, bất quá khí tức hiện tại từ Ỷ Vân Cung phát ra đã chạm đến Chân Tiên Trung Kỳ, có thể thấy tiến bộ không ít.
…
Không biết bao lâu sau…
“Đa tạ đã cứu mạng!”
Một nữ tử thân mặc hắc y, tóc đen như thác rủ xuống qua bờ mông vểnh cao, vòng eo mảnh mai như liễu, bộ ngực đầy đặn o ép như muốn ngạt thở, thân thể dụ nhân đến trí mạng…
Dung nhan nàng lạnh nhạt vô tình như băng lạnh, nhưng lại ẩn chứa nét đẹp không nói nên lời, đoan trang và cao quý, môi mộng đỏ không cần to son, đôi mắt sắt sảo hai mí với làn mi cong, nơi khóe mắt có nốt ruồi son tô điểm, dù xinh đẹp lại mang theo hững hờ.
Lạc Nam ở cạnh nữ nhân này, lại có cảm giác như đang cách nhau ngàn dặm, bởi vì trên gương mặt nàng không thể nhìn thấy chút cảm xúc nào, ngay cả khi mở miệng cảm tạ hắn…
Hắn kéo xuống Mặt Nạ Thiên Diện, để lộ diện mạo tà mị có chút tái nhợt vì thương thế của mình khiến nữ nhân có chút kinh ngạc, hiển nhiên nàng không nghĩ kẻ cứu nàng thoát khỏi công kích của một đám Ngọc Tiên lại cũng chính là người giải khai Phong Ấn cho mình.
“Cứu giúp người sở hữu Ma Lực như ta…ngươi không sợ sao?” Nữ nhân thở dài một hơi, ánh mắt mang theo phức tạp và khó hiểu nhìn về phía hắn.
Lạc Nam biểu lộ không chút bận tâm, mở miệng giới thiệu: “Ta là Lạc Nam, đây là Quang Nhi và Hỏa Nhi, Tiểu Hồng Nhi với Tiểu Bạch…nàng tên là gì?”
Nữ nhân ánh mắt đảo quanh Lạc Nam và mấy nữ một vòng, thấy mọi người biểu lộ thân thiện, trong lòng dâng lên cảm giác nao nao…nhưng vẫn lạnh nhạt hé môi:
“Thiên Vô Ảnh!”
“Tên thật là kỳ quái…” Hỏa Nhi đám người hai mặt nhìn nhau, dùng “Vô Ảnh” làm tên, các nàng lần đầu được chứng kiến.
“Thiên Vô Ảnh?” Lạc Nam nhíu mày: “Nàng có quan hệ với Thiên Tiên Môn?”
Theo trí nhớ của hắn, cao tầng của Thiên Tiên Môn đa phần mang họ “Thiên”.
Đương nhiên cũng chỉ là suy đoán của Lạc Nam, dù sao Thiên Vạn Bảo, Thiên Diệp Dao các loại cũng mang họ Thiên, chẳng lẽ nhạc phụ và thê tử hắn cũng là người Thiên Tiên Môn hay sao?
Việc trùng họ thậm chí trùng tên là quá đỗi bình thường ở vũ trụ bao la vô tận này.
Bất quá câu trả lời của Thiên Vô Ảnh lại khiến Lạc Nam tiếp tục kinh ngạc…
Chỉ thấy trong mắt nàng ẩn chứa hận ý ngập trời, một chút Ma Lực vừa khôi phục có dấu hiệu mất kiểm soát và bùng nổ, đôi môi mấp máy:
“Ta…là muội muội cùng mẹ khác cha của Thiên Vô Pháp!”
…