Chương 619: “Ngọc Hải” kiêu căng

Chương 619: “Ngọc Hải” kiêu căng

“Mau mang ta vào gặp thê tử và nhạc phụ đại nhân!”

Nghe lời nói dương dương đắc ý cùng biểu lộ muốn ăn đòn của Lạc Nam…Ngọc Hư với Ngọc Quán còn xém chút phun một ngụm huyết, càng đừng nói đến trưởng lão Địa Tiên Môn.

Địa Mục xin thề, hắn chưa từng nhìn thấy kẻ nào không biết xấu hổ như tiểu tử trước mặt này.

Ai là thê tử của ngươi? Ai là nhạc phụ của ngươi ? hôn sự vẫn chưa thành có được hay không ? chỉ sắp xếp một buổi xem mắt đôi bên mà thôi…

Dù sao hôn nhân giữa thiếu chủ và tiểu thư của hai cái Ngọc Cấp thế lực, không phải qua loa vài câu nói là xong, quá trình bên trong đó có không ít rườm rà.

Bất quá nhìn biểu hiện của ‘‘Ngọc Hải’’ lúc này, Địa Mục cảm giác phần hôn sự này có vẻ không ổn a…

Vị thiếu chủ của Ngọc Tiên Môn làm người khó tránh khỏi có phần kiêu ngạo đi…

Phải biết Địa Tiên Môn của bọn hắn không hề thua kém Ngọc Tiên Môn đấy, cũng không phải lép vế so với đối phương.

‘‘Haha, là thiếu chủ của chúng ta ái mộ tiểu thư của quý Môn đã lâu, vì thế biểu hiện có chút nóng lòng và thất thố, xin Địa Mục chưởng lão lượng thứ !’’ Ngọc Quán vội vàng đứng ra giải vây nói.

‘‘Phải phải, trên đường đến quý Môn, thiếu chủ liên tục nhắc đến tiểu thư, liên tục cảm phục quý môn chủ, nên có phần nóng vội, có thể thông cảm !’’ Ngọc Hư gật đầu như gõ trống, liên tục phụ họa.

Địa Mục cười gượng, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu :

‘‘Haizz, lão phu hiểu…người trẻ tuổi nha, biểu lộ trực tiếp như vậy càng có ý tứ mà, ha ha !’’

Dù sao Ngọc Tiên Môn đã đến, Địa Mục hắn cũng không thể vì vài câu nói không ra gì của ‘‘Ngọc Hải’’ mà từ chối tiếp kiến, huống hồ có gả tiểu thư hay không cũng là do Môn chủ quyết định, chưa đến phiên một tên trưởng lão như hắn.

Khách khí qua lại vài câu, Lạc Nam ra vẻ nhàm chán ngáp một cái, quay về bên trong xe ngựa…

Bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ.

Đám lão già không biết trong lòng Lạc Nam đang chửi má nó, hắn biểu hiện một mặt đáng ăn đòn như vậy vẫn được Địa Mục tiếp đón, thật chả hiểu nổi ra sao, đúng là đám Ngọc Tiên đều là lũ già thành tinh, một chút hơn thua miệng lưỡi đừng mong chọc giận được bọn hắn.

‘‘Thiếu chủ, đã đến Địa Tiên Môn rồi…chúng ta không cần đánh xe ngựa, làm như thế có chút vô lễ nha !’’

Đúng lúc này, Ngọc Quán thò đầu vào trong xe, hướng Lạc Nam có chút khó khăn nói.

Theo hắn thấy đã đến nhà của người ta, tốt xấu gì cũng đi xuống nói chuyện, cưỡi xe ngựa chạy thẳng vào đổi lại là Ngọc Tiên Tông cũng sẽ tức giận.

‘‘Có gì mà thất lễ ? ngồi trên Phong Lôi Mã Xa hoành không mà tiến càng cho thấy sự oai phong dũng mãnh của bổn thiếu chủ, tiểu thư Địa Tiên Môn nếu gặp được chẳng phải trực tiếp muốn sinh em bé cho ta ?’’ Lạc Nam hừ một tiếng, nhất quyết không chịu xuống xe.

Hắn phụ họa nói thêm : ‘‘Hơn nữa phụ thân cấp Phong Lôi Mã Xa cho ta chính là để giương cao uy phong của Ngọc Tiên Môn, lúc này không dùng chẳng phải tốn hao tâm huyết của hắn ?’’

‘‘Cái này…’’ Ngọc Hư với Ngọc Quán nhìn nhau, thầm nghĩ chẳng lẽ đây là dụng ý của Môn Chủ ?

Nếu là Ngọc Chấn Lôi ở đây nhất định sẽ mắng dụng ý của ta cái rắm, hắn giao xa giá yêu thích của mình cho Ngọc Hải, một phần vì tốc độ của nó cực nhanh không làm chậm trễ đại sự, một phần vì biểu hiện sự xem trọng của Ngọc Tiên Môn trong lần đại sự này, chỉ cần chạy đến rìa của Địa Tiên Môn là đủ, còn đánh xe thẳng vào địa bàn của người ta ? ngươi muốn gây chiến sao ?

Bất quá lúc này Ngọc Hư với Ngọc Quán bị Lạc Nam làm cho hồ đồ, chỉ có thể cắn răng quay sang nhìn Địa Mục chắp tay hỏi ý:

‘‘Thiếu chủ nhà ta xin phép đánh xe ngựa vào quý môn, không biết có làm phiền ?’’

‘‘Không phiền cái rắm !’’ Trong lòng Địa Mục điên cuồng mắng chửi, Địa Tiên Môn của bọn hắn sinh sống dưới lòng đất, các ngươi đánh xe bay trên trời tiến vào, chẳng khác nào đang gián tiếp ngồi lên đầu toàn thể tông môn bọn hắn.

Bất quá suy đi nghĩ lại, Địa Mục đã mất thiện cảm với Ngọc Hải của Ngọc Tiên Môn, hắn bắt đầu hy vọng mối hôn sự này không diễn ra tốt đẹp.

Vì thế chấp nhận cho Ngọc Hải làm loạn…

Nghĩ đến đây Địa Mục cười tươi nói : ‘‘Thoải mái…thoải mái, Phong Lôi Mã Xa có thể trực tiếp chạy vào quảng trường của chúng ta !’’

Ngọc Quán với Ngọc Hư liếc nhau, thầm nghĩ Địa Tiên Môn thật là dễ nói chuyện a…đổi lại có kẻ đánh xe bay trên đầu Ngọc Tiên Môn, bọn hắn không bỏ qua đơn giản như vậy.

‘‘Đi !’’

Lạc Nam thấy được cho phép, không đợi ba lão già phản ứng, vội vàng điều khiển bốn con Phong Lôi Mã điên cuồng chạy như bay.

ẦM ẦM ẦM ẦM…

Bão tố thét gào, lôi đình chấn động…

Một cổ xe ngựa cao quý mà bất phàm hoành tẩu trên bầu trên Địa Tiên Môn, không chạy thẳng vào quảng trường rộng như lời của Địa Mục, trái lại ở trên bầu trời Địa Tiên Môn điên cuồng chạy loạn, đảo quanh đảo quanh phạm vi lãnh thổ rộng lớn này vài vòng chưa có dấu hiệu dừng lại.

‘‘Cái quỷ gì ? là ai đánh xe trên đầu bọn ta ?’’

Vô số tu sĩ Địa Tiên Môn nhao nhao ngẩng đầu, một mặt mộng bức.

Bọn hắn là ai ? bọn hắn là Ngọc Cấp Thế Lực Địa Tiên Môn, tại Lam Cực Tiên Tinh cũng là thế lực hàng đầu, dù là Lam gia nếu không ở lúc xung đột lợi ít cũng sẽ cấp cho vài phần mặt mũi.

Lúc này có kẻ đánh xe ngựa bá đạo đến cực điểm phá không mà vào, đây là chuyện quỷ gì ? rõ ràng là diễu võ giương oai.

‘‘HAHAHA, Toàn thể Địa Tiên Môn mau ra nhìn phong thái của bổn thiếu chủ !’’

Theo một tiếng cười to vang vọng, một thân ảnh nam tử bước khỏi buồng xe ngựa, đứng trên đỉnh giang rộng hai tay, âm thanh cuồng ngạo cười to vang vọng bốn phía.

Sắc mặt Địa Mục đen như đáy nồi, một cổ lửa giận vô danh đang tràn lan khắp thân thể hắn, kẻ này làm như vậy…nếu Môn chủ tức giận, việc đầu tiên làm chính là trút giận lên đầu Địa Mục hắn a.

Bởi vì Địa Mục có nhiệm vụ tiếp đón Ngọc Tiên Môn, lúc này lại để Thiếu Chủ Ngọc Tiên Môn lớn lối giương oai như thế, không bị kiểm điểm mới là chuyện lạ.

Ngọc Quán với Ngọc Hư thấy sắc mặt Địa Mục trắng đen lẫn lộn, rốt cuộc cắn răng một cái phá không mà ra, Ngọc Tiên Tu Vi điên cuồng điều động, rốt cuộc thành công đem Phong Lôi Mã Xa trấn áp, ép nó hạ xuống bên dưới Quảng trường.

‘‘Hai ngươi làm gì ? nếu để bổn thiếu chủ mất đi phong độ trước mặt Tiểu Thư Địa Tiên Môn, đây chính là chuyện lớn nha !’’ Lạc Nam sắc mặt bất mãn trừng mắt nhìn hai người.

‘‘Thiếu Chủ…nếu ngươi tiếp tục rêu rao tại địa bàn của người ta, chỉ sợ hai người lão phu cũng không cứu được ngươi a !’’ Ngọc Quán với Ngọc Hư lắc đầu cười khổ.

Vị thiếu chủ này ngày thường được Môn Chủ cưng chiều, hắn gây chuyện trong Môn cũng nhắm mắt làm ngơ xem như không thấy, lúc này lại kiêu ngạo ở địa bàn của người khác, hành vi này thật không sáng suốt.

Hai vị trưởng lão âm thầm quyết tâm sau khi trở về sẽ yêu cầu Môn Chủ giáo dục lại Thiếu Chủ một cách nghiêm khắc.

Uổng công cách đây không lâu hai người còn tán thưởng hắn đã trưởng thành, lúc này xem ra vẫn là ngựa quen đường cũ, bản tính khó dời a.

Nhìn biểu hiện của hai tên trưởng lão, Lạc Nam cũng âm thầm rùng mình, xem ra mình thật sự làm hơi quá…nếu chọc giận Địa Tiên Môn Môn Chủ một chưởng đánh đến, như vậy dữ nhiều lành ít a.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Địa Tiên Môn này sống dưới lòng đất nên tính cách có phần hiền như cục đất, bị ‘‘Ngọc Hải’’ hắn quậy như vậy vẫn chưa thấy ai ra mặt.

‘‘Hai vị trưởng lão yên tâm, tiểu tử đã nói sẽ không để các ngươi thất vọng nhất định sẽ làm được !’’ Lạc Nam vỗ vỗ lòng ngực, ra hiệu các ngươi cứ tin ở ta.

Ngọc Quán với Ngọc Hư sắc mặt cổ quái, thiếu chủ này lúc chính lúc tà…khiến bọn hắn không biết đâu mà lần.

Bất quá chỉ cần hắn biết cân nhắc tầm quan trọng của mối hôn sự, cộng thêm lượng ‘‘Lễ vật’’ đầy đủ thành ý của Ngọc Tiên Môn, tin chắc mọi chuyện vẫn còn cứu vãn được.

Nghĩ đến đây Ngọc Hư với Ngọc Quán thở phào, âm thầm cảm thán quyết định chi đậm là sáng suốt.

‘‘Thiếu chủ Ngọc Tiên Môn – Ngọc Hải cùng nhị vị trưởng lão bái kiến Địa Tiên Môn !’’ Lạc Nam phất lấy óng tay áo, âm giọng vang vọng quảng trường, cao tiếng quát.

‘‘Truyền vào Địa Tiên Điện !’’

Một âm thanh trầm thấp lạnh nhạt nhẹ nhàng truyền ra, mặc dù không lớn nhưng lại truyền vào trong tai của mỗi một người ở đây.

Lạc Nam có chút rùng mình, chủ nhân của âm thanh này tuyệt đối là nhân vật sánh ngang Ngọc Chấn Lôi, Ngọc Tiên Viên Mãn cấp cường giả, chỉ dưới Tiên Vương một bậc, chắc chắn là Địa Tiên Môn Chủ rồi.

‘‘Môn chủ có lệnh, mời Ngọc Hải thiếu chủ và hai vị trưởng lão vào Địa Tiên Điện !’’

Thân ảnh Địa Mục từ dưới mặt đất độn thổ chui lên, làm động tác mời, hắn âm thầm thề…nếu lúc này không có Ngọc Hư với Ngọc Quán ra tay can thiệp, hắn đã không nhịn được đạp tiểu tử này một cước.

Ngươi hết nơi để kiêu ngạo sao ? dám chạy đến Địa Tiên Môn chúng ta ?

Chẳng qua phần lớn người tu luyện Thổ Tiên Lực tính cách đều trầm ổn lành tính, đổi lại một cái Hỏa Hệ Tông Môn nào đó…đã đem ‘‘Ngọc Hải’’ đốt thành tro rồi.

Theo chân Địa Mục vào Địa Tiên Điện, Lạc Nam mặc dù biểu lộ bình thản…nhưng lại không ngừng đảo quanh ánh mắt, đánh giá tình huống và hoàn cảnh nơi này.

Hắn nhận ra bất kể là đại điện mang tên Địa Tiên này hây tất cả các kiến trúc nào khác tại Địa Tiên Tông đều được nung từ Thổ hệ tiên lực, cứng cáp vàng óng ả như Hoàng Kim, kỳ quái và kiên cố khó thể hình dung.

Hắn không hiểu vì sao chỉ là Thổ Tiên Lực lại có thể làm đến tình trạng này, ngưng thành kiến trúc, lại bền bĩ vô cùng, màu sắc cũng cao quý thần thánh.

Phải biết Tiên Lực một khi đánh ra, khi chúng nó tiêu tán thì tất cả đều trở thành hư vô mới đúng.

Chẳng lẽ xây nên các kiến trúc nơi này là một loại Dị Thổ mới? bất quá tại sao Linh Thổ Đỉnh không lên cơn hưng phấn hay có bất kỳ phản ứng nào?

“Không phải Dị Thổ…mà là một loại Thổ thuộc tính do công pháp Thổ Hệ đặc biệt tạo ra, uy lực đuổi kịp cả Dị Thổ!” Kim Nhi bất chợt xuất hiện, mở miệng cho ra đánh giá nói.

Lạc Nam giật mình, không ngờ Địa Tiên Môn có công pháp thần kỳ đến như vậy, tu luyện ra Thổ tiên lực không kém Dị Thổ, như vậy toàn bộ tông môn chỉ cần tu luyện công pháp này, ai nấy đều mạnh mẽ rồi?

Chắc phải có hạn chế hay điều kiện tu luyện nào đó hà khắc mà người ngoài không rõ.

Rốt cuộc đến giữa trung tâm Địa Tiên Điện, nơi có một trung niên nam tử diện mạo có phần thô kệch, nhưng khí thế lại vô cùng bất phàm, thân mặc sam y đơn giản cũng không che giấu được vẻ cường tráng của hắn, ở mỗi một khối cơ bắp hay tế bào, đều là ẩn chứa sức mạnh vượt trội.

Hắn chính là Môn Chủ Địa Tiên Môn – Địa Mạnh Hùng, Tiên Thể song tu, cả hai loại tu vi đều đạt đến viên mãn của Ngọc Tiên và Ngọc Thể…

“Thật bất phàm!” Lạc Nam cảm thán một tiếng trong lòng.

Vị môn chủ này dù không có Dị thuộc tính như Ngọc Chấn Lôi, nhưng bằng vào một thân Thể Tu kết hợp với khả năng phòng ngự, tin tưởng Ngọc Chấn Lôi không ăn được mồi ngon nếu chiến đấu với hắn.

Ngoại trừ Địa Mạnh Hùng, đôi bên còn có Bát Đại Trưởng Lão, mỗi người đều là Ngọc Tiên sơ kỳ đến Hậu Kỳ, ăn mặc đơn giản không phô trương, nhưng khí thế hào hùng như biển.

Vị trưởng lão Địa Mục tiếp đón Lạc Nam và hai người Ngọc Quán chính là Ngũ Trưởng Lão của Địa Tiên Môn, tu vi Ngọc Tiên Trung Kỳ.

Ngọc Tiên Môn đến Thất Lão và Lục Lão, Ngọc Tiên Môn phái một vị Ngũ lão ra tiếp đón, cũng là có chút thành ý ở bên trong, cho thấy sự nể trọng của các đại môn phái.

“Thành ý sao?” Lạc Nam âm thầm nhếch miệng, thầm nghĩ một lát nữa sau khi nhận “lễ vật”, không biết Địa Mạnh Hùng có còn thành ý hay không.

“Tiểu tử Ngọc Hải…lão phu hai người Ngọc Quán, Ngọc Hư…bái kiến Địa Môn Chủ và chư vị trưởng lão!” Lạc Nam cùng với Ngọc Quán, Ngọc Hư hai người phất lấy óng tay áo, hành lễ mở miệng.

“Cư vị Ngọc Tiên Môn hữu hảo không cần khách khí…!” Địa Mạnh Hùng cùng đám trưởng lão cười nhạt qua loa.

Hiển nhiên việc “Ngọc Hải” này rêu rao quá mức khi tiến đến không thể thoát khỏi ánh mắt của bọn hắn, đối với hắn không có bao nhiêu thiện cảm.

Đúng lúc này, Lạc Nam phất lấy óng tay áo, ngẩng đầu ưởn ngực, tự hào vô cùng ra giữa đại điện, một chiếc nhẫn trữ vật tinh xảo óng ả xuất hiện, hướng Địa Mạnh Hùng ngạo nghễ lên tiếng nói:

“Ngọc Tiên Môn có một chút thành ý dâng tặng quý môn, hy vọng không che lễ hèn!”

Mặc dù lời nói của hắn khiêm tốn, nhưng sắc mặt lại kiêu căng đến mức vểnh cả lên trời, dường như những thứ trong Nhẫn Trữ Vật đều là hàng khủng không bằng vậy.

Ngọc Quán với Ngọc Hư cũng vuốt râu mỉm cười, bọn hắn tự tin lễ vật bên trong Nhẫn sẽ để Địa Mạnh Hùng nhìn với con mắt xem trọng…

Địa Tiên Môn chỉ cần không phải ngu xuẩn, sẽ không từ chối phần lễ vật thành ý và đầu tư như vậy.

“Ngọc Tiên Môn khách khí rồi, bổn môn chủ cung kính không bằng tuân mệnh!” Địa Mạnh Hùng cười ha hả, cách không thu lấy Nhẫn Trữ Vật.

Trong ánh mắt chờ mong của đám người và một chút chột dạ của Lạc Nam, Địa Mạnh Hùng tuôn ra thần thức tiền vào bên trong nhẫn thăm dò.

Trong một khoảnh khắc, sắc mặt hắn chợt biến.

Prev
Next