Sau một nụ hôn dài, Lạc Nam rốt cuộc buông tha cho đôi môi mềm mại đã hơi sưng đỏ của Vương Y Vận trong hơi thở gấp gáp hổn hển của nàng…
Phía dưới, tiểu huynh đệ giữa hai chân đã hung tợn ngẩng cao đầu, mà Vương Y Vận lại đang đặt mông ngồi trên đùi hắn, không biết là vô tình hay cố ý…mà tiểu huynh đệ hùng dũng của Lạc Nam lại hơi chen vào khe mông của nàng, khiến ánh mắt hắn dần dần chuyển đỏ…
Vương Y Vận thở hổn hển, đầu lưỡi vẫn còn tê dại…nụ hôn dài đằng đằng như một thập kỷ qua khiến nàng mê muội, đầu óc vẫn còn trống rỗng, ngay cả sự hiện diện của vật thể lạ nóng hổi bên dưới cũng vô thức không hay.
Lần trước khi Lạc Nam mớm lá cây Bất Tử Thụ cho nàng, mặc dù cũng cảm nhận được tư vị của hắn, nhưng khi đó nàng không hề tỉnh táo vì đã trọng thương, lại thêm cơn đau đến từ thể xác nên chẳng cảm nhận rõ.
Lần nước hai người mới chính thức hôn nhau, trước kỹ xảo lão luyện của Lạc Nam, Vương Y Vận sao có thể chịu được nổi? Lạc Nam thậm chí cảm giác bên dưới y phục của nàng có chút ẩm ướt rồi.
“Y Vận…ta muốn nàng, làm sao đây?” Lạc Nam hơi thở nặng nề, bàn tay không biết từ bao giờ đã nắm lấy một bên bầu sửa mịn màng của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn…
“Ưm…” Vương Y Vận khẽ rên lên một tiếng, thân thể nàng giữ gìn vô số năm chưa từng cùng nam nhân nắm tay, hiện tại bị nam nhân trong lòng kích thích lớn như vậy, làm sao có thể ngăn cản…
Bất quá trong lúc dục hỏa trào dâng, Thất Thải Liên Băng trong cơ thể nàng xoay tròn một vòng, khiến Vương Y Vận lấy lại chút thanh tĩnh vốn có, ánh mắt ngập nước nhìn lấy hắn, mím môi lẩm bẩm hỏi:
“Có quá nhanh không?”
“Đúng là rất nhanh!” Lạc Nam không phủ nhận gật đầu, lại hôn nhẹ lên môi nàng, mũi cọ lấy mũi nàng thân mật, phà hơi nóng nói:
“Nhưng có một số khoảnh khắc…mất đi rồi không lấy lại được, ta không muốn áp chế tình cảm mãnh liệt lúc này của mình đối với nàng!”
Nói xong không đợi Vương Y Vận phản ứng, một lần nữa hôn lên môi nàng, đầu lưỡi như tiểu xà xâm nhập miệng thơm ngọt lịm, ôn nhu mân mê, mút lấy…
Chụt chụt chụt chụt…
Động tác của hắn rất dịu dàng và tình cảm, Vương Y Vận cảm giác được đầu lưỡi và môi mình như bảo vật được nâng niu nhất thời gian, cảm giác này khiến con tim nàng tê dại.
Mặc dù Lạc Nam hành xử rất nhẹ nhàng, chỉ cần nàng dùng sức một chút là có thể đẩy hắn ra, tin chắc hắn sẽ không tiếp tục ép nàng ân ái…
Nhưng đúng như lời hắn nói, có một số thời khắc tình cảm trào dâng, trái tim của nữ nhân lấn át đi lý trí, khiến nàng không còn giữ được tỉnh táo mà suy nghĩ đến quá trình diễn ra như thế nào, cũng chẳng bận tâm đến kết quả…
Nghĩ đến hắn bá đạo không ai sánh bằng trên chiến trường, nghĩ đến hắn tin tưởng bại lộ các bí mật kinh khủng trong Linh Giới Châu trước mặt nàng, lại nghĩ đến hắn xuất ra vật phẩm nghịch thiên như lá cây Bất Tử Thụ cho mình…
Vương Y Vận không phủ nhận…mình đang động tình, mình muốn được hòa làm một cùng nam nhân này…
Dù cho kết quả có ra sao, thì cảm tình chân thật và nhịp tim đập nhanh như trống lúc này sẽ mãi in sâu trong tâm trí nàng, cả đời không bao giờ quên được…
“Ưm…hôn thiếp mạnh lên!”
Suy nghĩ thông suốt, Vương Y Vận muốn trầm luân, nàng nỉ non trong cổ họng, truyền âm cho hắn…
CHỤT CHỤT CHỤT…
Lạc Nam gia tăng lực đạo, đôi môi quyện chặt cùng môi Vương Y Vận, đầu lưỡi điên cuồng càn quét trong miệng nàng, đem chất mật của đại mỹ nhân Cảnh Chủ toàn bộ mút sạch.
Bàn tay không biết từ bao giờ đã xuyên qua lớp áo rộng thùng thình, ở bên trong da thịt mát lạnh trơn bóng như tơ lụa thượng hạng của nữ nhân vuốt ve, cuối cùng dừng lại trên bầu sửa căn tràn nhựa sống đó, nắm vào lòng bàn tay…nắn bóp lấy nó.
“Hức…!” Vương Y Vận toàn thân giật một chút, một trong các nơi nhạy cảm bị ma sát trực tiếp, da gà nàng nổi lên, nước giữa đôi chân rỉ ra càng nhiều…
Tay Lạc Nam linh hoạt đến cực điểm, ở sau lớp cung trang hoạt động liên tục, mặc dù chưa được diện kiến…nhưng bầu sửa quy mô của nữ nhân đã bị hắn thám hiểm hầu như không còn…
“Ưm…ưm…ưm!”
Vương Y Vận rên ư ử trong cổ họng, rùng mình liên tục mỗi khi đầu nhũ hoa bị ngón tay hắn vân vê, thỉnh thoảng còn nắm lấy chúng nó kéo kéo một chút, khiến nàng vừa tê vừa dại, như muốn giãn ra.
Lạc Nam thấy giai nhân có chút khó thở, lúc này lưu luyến nút lưỡi nàng thêm một cái thật chặt, mới nhả đôi môi anh đào đã sưng lên kiều diễm ra khỏi miệng.
“Đừng…đừng ở nơi này!”
Vương Y Vận thẹn thùng hốt hoảng lấy tay che lại hai nơi tư mật, bởi vì Lạc Nam đã bùng lên Dị Hỏa, đem cung trang và đồ lót bên trong của nàng đốt trụi một cách bất ngờ.
“Vào Linh Giới Châu, thiếp cầu chàng!” Vương Y Vận nép vào lòng hắn không dám ngẩng đầu lên, bởi vì nơi này chính là đỉnh Băng Sơn…nơi cao nhất của Thiên Sơn Tiên Cảnh, nếu bọn hắn ở nơi này ân ái, âm thanh rên rỉ của nàng sẽ truyền khắp lãnh địa mất.
“Ngoan…ta dùng Long Lực phong tỏa đỉnh núi, sẽ không ai thăm dò được chúng ta!” Lạc Nam một tay đánh ra, Chân Long Lực cuồn cuộn tạo thành một màn chắn hình vòng cung khổng lồ, trùm lấy toàn bộ đỉnh Băng Sơn…
“Thôi mà, thiếp xấu hổ lắm!”
Bất quá Vương Y Vận vẫn kịch liệt lắc đầu, nàng xấu hổ vì ở giữa trời trần truồng…chứ nào bận tâm người khác dám nhìn lén hay nghe trộm.
“Chiều ta một chút rồi chúng ta vào trong!” Lạc Nam dụ dỗ.
Nhìn bộ dạng điềm đạm đáng yêu của Vương Y Vận, hắn càng thêm kích thích, đem hai cánh tay đang che lấy bộ phận tư mật của nàng tách ra…
Trong khoảnh khắc đó, một ngọc thể cực phẩm hiện ra trong tầm mắt, khiến tiểu huynh đệ biểu tình càng thêm dữ dội.
Vương Y Vận thân thể cao quý đẫy đà không kém bất kỳ thiếu phụ trổ hoa nào, dung nhan kiều diễm pha chút lạnh lùng như băng sơn, da thịt không một tỳ vết, xương quai xanh xinh xắn, đôi gò bông đào có quy mô đầy ắp ép chặt vào nhau để lộ một khe rãnh chật hẹp…giữa đỉnh được tô điểm bởi đầu nhũ nhỏ nhắn như dâu tây, xung quanh là quầng màu hồng phấn tròn trịa khéo léo, như muốn hút linh hồn người khác vào.
Bên dưới chúng nó là vòng eo uyển chuyển dường như không xương, giữa bụng trơn mịn là lỗ rốn nhỏ xinh đáng yêu, kết hợp với đôi bờ mông vểnh cao như đang có hai bàn tay nâng lấy chúng nó, tạo thành một đường cong chữ S hoàn mỹ.
Bụng dưới là gò mu múp máp béo mập có cỏ xanh bao phủ, tóc của cô bé Y Vận khá rậm rạp, nhưng lại được cắt tỉa gọn gàng thành một hình tam giác vừa đủ che khuất thủy động đang rỉ nước kia, gợi tình đến cực hạn.
Lạc Nam tham lam ngắm nhìn, y phục trên người bùng nổ, đem thân thể lực lưỡng với các cơ bắp chắc nịch phô bày ra ngoài…côn thịt ngạo nghễ ngẩng cao đầu, gân xanh dữ tợn phùng mang trợn má, hết sức uy phong.
Vương Y Vận nhìn thấy cảnh này khẽ gắt một tiếng xoay đầu sang nơi khác, nhịp tim đập càng dữ dội, trong đầu chỉ xuất hiện một suy nghĩ:
“Trời ạ, nó lớn gần bằng cổ tay của ta…làm sao cho vào nơi đó?”
“Y Vận!”
Lạc Nam nhẹ gọi một tiếng đầy cảm tình, đem thân thể trần truồng của nàng đặt ngửa trên bảo tọa, cúi đầu ngậm lấy một bên bầu sửa thơm tho, như trẻ em khát sửa say mê chìm đắm…
Một tay bắt lấy bên ngực còn lại của nàng mạnh mẽ biến chúng nó thành muôn hình vạn trạng, một tay khác đã lướt qua bụng dưới, áp lên gò mu trêu đùa cỏ thơm tam giác mềm mại…
“Á, Tiểu Nam…thiếp…toàn thân thiếp ngứa quá! Chàng bú thiếp sướng quá…” Vương Y Vận quằn quại cắn lấy cánh môi trên bảo tạo, nam nhân đang dần chiếm hữu lấy cơ thể nàng, cảm giác chưa từng có trào dâng, một số lời nói chỉ có ở nơi khuê mật vô thức thốt đi ra.
Chưa dừng lại ở đó, khi môi lưỡi Lạc Nam rời khỏi bầu sửa mà lướt khắp da thịt, mỗi một tấc đều để lại dấu răng và nướt bọt của hắn, cùng với từng lớp da gà của bản thân nàng…
“Á, chàng làm cái gì?” Vương Y Vận bất chợt hét to, đôi đùi ngọc khép chặt lấy cánh tay Lạc Nam.
Không biết từ bao giờ, một ngón tay của hắn đã bí mật tách ra hai mép môi dọc đỏ hồng ướt đẫm, tìm vào miệng nhỏ của cô bé nàng, khiến Vương Y Vận thần kinh tê dại, theo bản năng phòng thủ khép chặt đôi chân, kẹp lấy tay hắn ở giữa đôi đùi mềm mịn cân đối của nàng.
“Ngoan nào…để ta ngắm nó một chút!” Lạc Nam hôn môi nàng dịu giọng nói, cúi thấp đầu xuống giữa đôi chân Vương Y Vận, muốn đem chân nàng tách ra.
Nào ngờ Vương Y Vận khép chặt, ra điều kiện nói: “Vào Linh Giới Châu thiếp cho chàng xem!”
Lạc Nam lắc đầu, ôn nhu nói: “Lần đầu tiên của chúng ta, nàng không muốn riêng tư hay sao? bên trong đó không chỉ có hai chúng ta!”
Vương Y Vận nghe vậy trái tim như muốn hòa tan, toàn thân mềm nhũn ra…u oán nhìn hắn:
“Tùy chàng!”
Đôi chân đang khép chặt có chút thả lỏng, để Lạc Nam phụ trách phần còn lại đem chúng nó banh rộng ra hai bên trái phải…
Cõi đào nguyên màu mở lầy lội ấy rốt cuộc hiện ra trong tầm mắt, khiến Lạc Nam dục hỏa một lần nữa tăng vọt.
Bên ngoài màu hồng sậm, bên trong màu hồng phấn…hai mép môi nằm dọc khéo léo, chúng nó hé mở để lộ da thịt thần bí ở bên trong, hạt ngọc trai đỏ thẳm hơi săn cứng, vài sợi cỏ thơm tô điểm gợi tình, tình thủy không ngừng róc rách…
“Y Vận…của nàng thật xinh đẹp!” Lạc Nam không nhịn được bần thần lẩm bẩm.
“Hừ, nơi nào không khen…lại đi khen nơi đó!” Vương Y Vận thẹn thùng hừ một tiếng, trong lòng lại như được nếm mật.
Lạc Nam không nhẫn nhịn được nữa, vùi đầu vào giữa đôi đùi ngọc, đầu lưỡi vươn ra, áp môi vào đôi môi dọc hồng hào ấy, đánh nhẹ một đường lưỡi…
“Á…Chết! giết người…” Vương Y Vận vẫn là trinh nữ nào biết hắn sẽ có một chiêu như vậy, nhất thời thân thể như bị điện giật, môi đỏ mở lớn ra.
Đầu lưỡi Lạc Nam đã tách nhẹ hai mép môi tiến vào bên trong, nhiệt tình đánh lấy…
Môi trên của hắn lại mở rộng cạ vào hạt ngọc bằng thịt săn cứng, muốn kích phát khoái cảm của Vương Y Vận đến mức cao nhất…
“Ưm…mau bỏ ra, chàng làm gì thiếp thế?” Vương Y Vận vừa rên rỉ vừa hốt hoảng, hai chân muốn đạp lấy hắn lại bị đôi tay Lạc Nam giữ chặt, đem chúng nó càng tách ra rộng hơn, để cô bé của nàng hé mở càng nhiều, đầu lưỡi càng dễ dàng xâm chiếm.
“Hức…hức…hức! sướng, ngứa, thiếp khó chịu…”
Vương Y Vận rốt cuộc không còn sức phản kháng, chỉ có thể vừa tê dại vừa sung sướng nằm im tận hưởng nam nhân phục vụ, linh hồn như được lên mây, trong lòng nhu tình như nước.
Lạc Nam tận tình thưởng thức sạch sẽ chất mật bên dưới của nàng, môi hắn áp chặt môi dọc của nàng, đầu lưỡi tiến ra ngoài hết cỡ, gần chạm vào lớp màn mỏng manh kia, ở bên hai vách thịt mềm điên cuồng ma sát.
Hắn cảm giác được của nàng đang co bóp lấy đầu lưỡi mình…
“Tiểu Nam…thiếp chịu hết nổi rồi, tha cho thiếp đi, ngứa chết thiếp, tê chết thiếp!” Vương Y Vận nằm trên bảo tọa quằn quại cầu xin, nàng cảm thấy hạ thể như có vô số con kiến bò qua, tận cùng bên trong trống rỗng, hết sức kỳ lạ, cũng hết sức khó chịu…
Lạc Nam thấy vậy cũng thương, tách miệng khỏi hai chân nàng…hắn đứng bên dưới bảo tọa, đem hai chân Vương Y Vận tách ra đến cực điểm, lưng nàng tựa vào thành ghế…
Tiểu huynh đệ như cự long xuất hải, đặt ngay miệng tiểu huyệt đã lầy lội không chịu nổi kia…
Vương Y Vận mở to mắt, nàng vừa xấu hổ lại vừa không muốn bỏ qua khoảnh khắc quan trọng này, nhịp tim đập nhanh chưa từng có…nhìn cái đầu dữ tợn kia tiến đến sát lỗ nhỏ của mình, có chút e ngại hỏi:
“Tiểu Nam, chàng thật sự có thể vào sao?”
“Phốc!” Lạc Nam phì cười, cúi đầu hôn yêu một cái lên trán nàng: “Ngốc, ngay cả em bé các nàng cũng có thể sinh ra từ nơi này, của ta mặc dù lớn nhưng đâu lớn bằng em bé!”
Vương Y Vận nghe vậy cảm thấy có lý, ánh mắt đầy tình ý tràn ngập quyết tâm: “Vào đi chàng!”
Lạc Nam gật đầu, hai tay nắm lấy vòng eo Vương Y Vận lấy đà, côn thịt cọ quẹt bên ngoài hai mép môi để lấy chút trơn trượt, rốt cuộc bắt đầu xêm nhập…
Ọt ọt ọt…
Động tác của Lạc Nam không quá nhanh nhưng lại tràn đầy sức mạnh, đầu nấm đã tiến vào hai mép môi, dần dần nong ra từng thớ thịt…
“Á…Thiếp hơi đau!” Vương Y Vận ánh mắt lóng lánh, mở miệng lên tiếng.
“Nàng cố chịu một chút, ta toàn lực tiến vào nhé!” Lạc Nam vốn muốn cảm nhận cảm giác từ từ xâm chiếm lấy nàng, nhưng nhìn nữ nhân của mình sinh ra đau đớn cảm giác không nỡ.
Từ lần trước cường bạo Á Hy Thần với Tô Nhan, hắn đã thề sẽ không để nữ nhân của mình phải đau đớn thể xác thêm lần nào nữa.
“Ừm…đừng thương tiếc thiếp, thiếp cũng ngứa lắm rồi…mặc dù đau nhưng rất đỡ ngứa!” Vương Y Vận rên rỉ nói.
“Rất nhanh nàng chỉ còn sướng!” Lạc Nam nhu tình nói một câu, côn thịt hơi lùi lấy đà…vùng hông dùng sức đẩy mạnh.
BẠCH…
Một âm thanh va đập vang lên, máu đào chảy dài xuống bảo tọa trắng như tuyết…Vương Y Vận ánh mắt trợn tròn, bên trong chảy ra thanh lệ…
Nàng cắn chặt đôi môi anh đào không cho âm thanh đau đớt phát ra bên ngoài, sợ Lạc Nam áy náy.
Lạc Nam cảm giác mình xuyên thủng lớp màn quý giá, vô số thịt mềm bên trong dường như không chịu tiếp thu vật thể lạ, chúng nó điên cuồng ép lấy côn thịt, mạnh mẽ bóp chặt côn thịt như muốn đào thải nó.
Nhưng cũng chính là như vậy, lại khiến Lạc Nam sung sướng như muốn phát điên, chỉ có thể đặt im nó nằm bên trong một chỗ, cúi đầu ôn nhu liếm láp sạch sẽ nước mắt của Vương Y Vận, ân ái nói:
“Y Vận…bảo bối, ta yêu nàng!”
Vương Y Vận mỉm cười thỏa mãn, ánh mắt có chút si ngốc nhìn hắn: “Thiếp cứ tưởng chàng vốn không cần thiếp, đời này chỉ cần nhìn theo bóng lưng chàng là đủ rồi…”
“Nào có…” Lạc Nam yêu thương nhìn nàng, thủ thỉ nói: “Từ cái lúc nàng tự ý đem ta tránh khỏi công kích của tên ngốc Vương Ưng, cả đời này ta đã không thể quên được nàng!”
“Nói vậy chúng ta phải cảm tạ nó tác hợp?” Vương Y Vận bĩu môi, nghĩ đến tên đệ đệ không nên thân của nàng là vừa bực mình vừa buồn cười.
Trong lúc hai người ân ái trò chuyện, cơn đau bên dưới của Vương Y Vận rốt cuộc kết thúc, cảm giác thèm muốn dâng lên…nàng động tình nói:
“Tiểu Nam…nhấp đi chàng!”
“Tuân lệnh vợ yêu!” Lạc Nam cười hề hề, cúi đầu ngậm lấy bầu sửa của Vương Y Vận, vùng hông bắt đầu luân chuyển theo tiết tấu…
BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…
Hai bộ phận tư mật ma sát với nhau, thịt đâm vào thịt, linh hồn của hai như được thăng hoa…
“Ưm…Tiểu Nam, phu quân của thiếp…chàng làm thiếp sướng quá!” Vương Y Vận khép hờ đôi mắt, môi đỏ rên rỉ vang dội Băng Sơn, bàn tay xoa lấy đầu hắn đang áp vào ngực mình.
“Ta cũng sướng, của nàng như muốn nghiền nát lấy ta…lại mẫn cảm ẩm ướt, quá mức mỹ diệu!” Lạc Nam hài lòng truyền âm, bởi vì miệng hắn vẫn đang ngậm lấy nhũ hoa của nàng.
“Tiểu Nam…thiếp có cảm giác chúng ta giống như đã thuộc về nhau từ trước vậy…chàng làm thiếp hạnh phúc, làm thiếp sướng như thể đã quá quen với tính cách và cơ thể thiếp!” Vương Y Vận yêu kiều nỉ non…
Côn thịt liên tục đánh sâu vào tận cùng hoa tâm của người phụ nữ, bầu sửa lại được mân mê, Vương Y Vận cảm thấy dù mình có chết đi ở khoảnh khắc này, cũng không hối hận.
“Ta cũng cảm thấy như vậy…khi biết trong lòng nàng có ta, ta đã không nhịn được lập tức đến gặp nàng, muốn lập tức biến nàng thành của ta, vĩnh viễn thuộc về một mình ta!”
Lạc Nam nhả ra bầu sửa tìm đến đôi môi anh đào đang rên rỉ, một lần nữa hòa quyện cùng đầu lưỡi thơm tho.
Vương Y Vận ở trong lòng hắn có vị trí khá đặc biệt, không hiểu vì sao hắn cảm thấy mình và nàng chẳng cần trải qua giai đoạn bồi dưỡng tình cảm, ngược lại giao hoan ân ái chính là bước ngắn nhất để liên kết tình yêu giữa hai người.
Đó là một cảm giác rất vi diệu, không những hắn mà ngay cả Vương Y Vận cũng nhận thấy được, chỉ cần hắn ôm nàng trong ngực, chỉ cần hắn đánh mông nàng…nàng đã động tình, trái tim sinh ra cảm giác khuất phục, muốn bị hắn xâm chiếm…
BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…
Lạc Nam nhấp kịch liệt, côn thịt ra vào hai mép môi, nước bắn tung tóe…bên trên nút lưỡi không cho Vương Y Vận hé môi rên rỉ, nên nàng chỉ có thể ư ử trong cổ họng…
“Phu quân…cho thiếp thở một chút!” Vương Y Vận rốt cuộc không chịu nổi nam nhân chinh phạt, đầu tóc rối bời sung sướng như tiên, đành truyền âm cầu xin hắn.
Lạc Nam lúc này mới tách môi nàng ra, cảm giác tiểu huyệt của Vương Y Vận đang co bóp kịch liệt, hắn tình cảm:
“Bảo bối, nàng sắp ra rồi!”
“Ừm…chàng ra cùng thiếp nhé!” Vương Y Vận ôn nhu thở dốc…
“Chúng ta đổi tư thế!” Lạc Nam đem nàng lật úp xuống bảo tọa, ra hiệu Vương Y Vận nâng cao bờ mông về phía sau…
ÓT…
Côn thịt một lần nữa đánh sâu vào, Lạc Nam đứng ở phía sau đâm vào khe hẹp ứt đẫm, bàn tay nhắm ngay bờ mông nàng tiếp tục đánh xuống…
BỐP BỐP BỐP…
“Á, Sướng chết thiếp rồi, đau chết thiếp rồi…chàng muốn giết thiếp!”
Vương Y Vận rên rỉ thất thanh trước mỗi lần nhấp và đánh mông nàng của hắn…cảm giác sung sướng từ cô bé bị côn thịt lắp đầy và cảm giác đau rát từ bờ mông bị đánh kết hợp, khiến thần kinh nàng kích thích như chưa từng có…
“Á, Thiếp sướng…….”
Theo một tiếng rên rỉ cao vút cuối cùng, tận cùng bên dưới u cốc xoắn thành từng vòng, hút lấy côn thịt của Lạc Nam vào sâu bên trong, âm tinh nóng hổi đang sắp trào ra…
BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…
Lạc Nam không bỏ qua cơ hội điên cuồng chạy nước rút, hắn thở dốc kịch liệt nhấp gần trăm cái cuối cùng, lúc này thả lỏng toàn thân, dùng sức bắn mạnh:
“Sướng…Bảo bối tuyệt quá, ta ra cùng nàng!”
“Ra cùng thiếp đi chàng, thiếp yêu phu quân!”
Vương Y Vận hai mắt trợn tròn, miệng chảy chất mật, xụi lơ ngã sấp trên bảo tọa…bên dưới u cốc giữa hai chân lầy lội và nóng hổi không chịu nổi, dung dịch đặc quánh của hai người đã hòa quyện cùng nhau, rỉ cả ra sàn…
Lạc Nam thỏa mãn đến cực điểm ôm lấy Vương Y Vận vào lòng, hắn ngồi xuống bảo tọa để nàng tựa trong ngực mình như con mèo nhỏ, bàn tay mơn trớn khắp cơ thể mỹ nhân, để nàng tận hưởng dư vị cao trào.
Vương Y Vận hạnh phúc lười biếng trong lòng hắn, thưởng thức khoái cảm liên miên bất tuyệt như thủy triều không ngừng đánh tới.
Côn thịt cự đại kia vẫn còn nằm trong cơ thể nàng, càng khiến Vương Y Vận trái tim si mê…
“Y Vận…ta muốn mang Thiên Sơn Tiên Cảnh đến gần Bình An Thành, để ta có thể chăm sóc nàng thuận tiện!”
Không biết qua bao lâu, khi cơn sướng có chút hạ xuống, Lạc Nam vuốt ve tấm lưng trần trơn mịn của giai nhân, mở miệng đề nghị.
“Ừm…thiếp nghe theo phu quân!” Vương Y Vận ngoan ngoãn gật đầu, bị nam nhân chinh phục cả thể xác và tâm hồn, nàng toàn tâm toàn ý nghe theo hắn.
“Đợi Vương Ưng có chút bản lĩnh, cứ giao Thiên Sơn Tiên Cảnh cho hắn, nàng cũng không cần vất vã quán xuyến!” Lạc Nam yêu thương hôn lên má bảo bối.
“Tên ngốc đó còn rất ham chơi, bất quá thiếp sẽ cố gắng bồi dưỡng hắn!” Vương Y Vận nghiêm túc gật đầu.
Hai người im lặng không nói, chỉ ôm sát lấy nhau, cảm nhận được nhịp tim đập cùng một lúc, côn thịt của Lạc Nam một lần nữa phùng mang trợn má trong cơ thể Vương Y Vận.
“Sao có thể như vậy? thiếp nghe nói nam nhân sau khi bắn xong phải nghỉ ngơi không phải sao?” Vương Y Vận có chút kinh ngạc.
“Đó là nam nhân bình thường, còn nam nhân của nàng chính là kim cương bất bại!” Lạc Nam cười đắc ý.
Vương Y Vận gò má ửng đỏ liếc xéo hắn, nũng nịu nói: “Thiếp mặc kệ chàng, bên dưới của thiếp còn rát!”
Lạc Nam cười, đem côn thịt nhẹ nhàng rút khỏi cô bé của Vương Y Vận, ma sát thoáng qua khiến hai người rùng mình thích thú.
“Ngoan! Phục vụ nam nhân của nàng đi!” Lạc Nam ngồi trên bảo tọa, côn thịt ngạo nghễ sừng sững…
“Phục vụ thế nào?” Vương Y Vận có chút không hiểu.
“Giống như lúc nãy phu quân hôn nơi đó của nàng!” Lạc Nam nháy mắt nói.
Vương Y Vận sắc mặt lập tức đỏ như gấc phì một tiếng, bất quá nhìn thấy dáng vẻ chờ mong của hắn, trái tim trở nên yêu thương không dứt…
“Thiếp cái gì đều cho chàng, nếu dám phụ thiếp…cho chàng biết tay!”
Vương Y Vận hừ hừ uy hiếp nói một câu, rời khỏi lòng hắn hạ xuống quỳ gối bên dưới bảo tọa, đầu nhỏ tìm đến giữa chân nam nhân, đôi môi đỏ mộng hé mở…
“Hừ…” Lạc Nam thở dài một hơi sảng khoái, bàn tay đặt lên đầu nàng vuốt ve…
Nhìn đại mỹ nhân Cảnh Chủ Thiên Sơn Tiên Cảnh ung dung cao quý quỳ gối phun ra nuốt vào côn thịt, đầu lưỡi chiều chuộng liếm sạch dung dịch lầy lội bên trên nó…
Hắn cảm thấy dù mình làm gì cho nàng cũng đều đáng giá…
Đau lòng thê tử quỳ gối phục vụ, Lạc Nam rút ra côn thịt khỏi môi trong ánh mắt khó hiểu của Vương Y Vận…
Hắn bế lấy nàng vào lòng, nhẹ giọng thủ thỉ:
“Phu quân cũng thèm hôn nơi đó của nàng!”
…
Chúc mọi người ngủ ngon 😀