Chương 369: Ngọc Thanh trải qua

“Mẫu thân, những năm này ngươi khổ cực chắc không ít…”

Bên trong Linh Giới Châu, Lạc Nam cùng chúng nữ ngồi thành một vòng, ngay cả Tô Nhan cũng có mặt, nhìn về bộ dáng ma mị quyến rủ của Liễu Ngọc Thanh.

Liễu Ngọc Thanh và Tô Nhan khi vào Linh Giới Châu, đương nhiên cũng bị nơi này làm giật thót một phen, bất quá tính cách các nàng vốn không mấy để tâm những thứ xa hoa phù phiếm, vì lẽ đó cũng không có phản ứng quá lớn.

Tô Nhan lấy một Cung Điện ở tầng 2 gọi Bách Hoa Cung.

Mà Liễu Ngọc Thanh cũng được chúng nữ ngoan ngoãn thu xếp một cung ở tầng 3 gọi Độc Cung, mặc dù tên có phần thô, nhưng Liễu Ngọc Thanh biểu hiện rất thích cái tên này…dù sao hiện tại bản thân nàng chính là Độc.

Chỉ riêng Võ Tam Nương vẫn không thèm để ý, nữ cường nhân khoanh tay đứng dưới bia đá khổng lồ của Cự Nhân Tộc, hưng phấn muốn phát cuồng nhìn chằm chằm Bát Môn Độn Giáp, thậm chí kích động đến mức ôm Lạc Nam hôn một ngụm khiến hắn bây giờ vẫn còn lâng lâng.

Phải biết khi tặng Chân Cấp Cực Phẩm Phách Thiên Già Thủ cho nàng, Võ Tam Nương vẫn không mấy hứng thú đấy.

Bát Môn Độn Giáp nổi danh khắp Man Hoang Tinh Cầu, cũng là Bí Thuật thể tu chí cao khiến tam đại chủng tộc nảy sinh đại chiến, không ngờ lại lọt vào tay Lạc Nam.

Ngay cả Võ Tam Nương cũng không thể không thầm mắng tiểu tử này vận khí cức chó.

Bất quá với điều kiện ở Việt Long Tinh, chỉ sợ muốn luyện thành Bát Môn Độn Giáp sẽ rất khó khăn, Võ Tam Nương đã không kịp chờ đợi mang theo hắn đi lịch luyện.

Liễu Ngọc Thanh mỉm cười xinh đẹp nhìn Lạc Nam và chúng nữ, hé mở môi mộng ôn nhu nói ra:

“Chuyện kể ra có lẽ rất dài, bất quá đó cũng là một cơ duyên lớn của mẫu thân!”

Lạc Nam cùng chúng nữ nghiêm túc lắng nghe, ngay cả Kim Nhi cũng muốn biết vì đâu Liễu Ngọc Thanh sở hữu thể chất khủng bố như vậy.

“Gần hai mươi năm trước, sau khi ta bí mật rời khỏi Liễu gia, vì tránh để bị người phát hiện thân phận, cũng như tránh gây nên sự chú ý…đã tự đem dung nhan và dáng người của mình hủy đi! Tự biến mình thành một bà lão xấu xí…” Liễu Ngọc Thanh ánh mắt lâm vào hồi ức.

Chúng nữ trái tim giật thót, mà Lạc Nam càng là siết chặt nắm tay.

Dung mạo của Liễu Ngọc Thanh nói như tiên tử cũng không quá đáng, nếu giữ lại chẳng khác nào trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý khi hành tẩu giang hồ, như vậy không bị Lạc gia bắt được thì cũng rơi tầm mắt của vô số kẻ khác, hủy đi cũng là hợp lý.

Bất quá nói thì nói vậy, nhưng có bao nhiêu người đủ can đảm thực hiện điều đó?

Chúng nữ dùng ánh mắt kính phục nhìn về phía Liễu Ngọc Thanh, dung mạo chính là bảo vật vô giá của mọi nữ tử, rất nhiều người bất chấp tất cả để sở hữu diện mạo xinh đẹp, nhưng nàng lại đành lòng tàn nhẫn với mình như vậy, tất cả là vì để ngày sau có thể cứu ra Lạc Nam.

“Sau khi hủy đi dung mạo và dáng người, ta bị trọng thương phải ẩn nấp điều trị một đoạn thời gian, sau đó lên đường đi tìm sức mạnh!” Liễu Ngọc Thanh thản nhiên kể lại:

“Thực lực của ta lúc đó chỉ là Nguyên Anh Viên Mãn, bước đầu lẫn lộn trong các đoàn Thợ Săn, nhận các loại nhiệm vụ có tính mạo hiểm cao để giành lấy tài nguyên tu luyện, đồng thời không quên sưu tầm các tin tức về bí cảnh, động phủ của cường giả để lại…chỉ mong nhận được truyền thừa!”

“Đáng tiếc, dù ta có phát hiện động phủ, dù ta có phát hiện các loại bảo vật, thì cũng không đến lượt ta sở hữu! mọi thứ đều được trưởng đoàn phân phối, mà diện mạo ta xấu xí, đa phần chỉ nhận được những thứ không dùng được.”

Chúng nữ nghe vậy nhất thời nổi giận trừng to mắt.

Liễu Ngọc Thanh cười cười, dường như bấy nhiêu đó chẳng nề hà gì với nàng, tiếp tục mỉm cười nói ra:

“Làm thợ săn hai năm, ta rốt cuộc đột phá Hóa Thần Kỳ, quyết định lên đường rời đi Băng Thiên Đại Lục để tránh sơ sẩy lọt vào tầm mắt người Lạc gia…”

“Nơi ta nhắm đến trước tiên chính là Hải Châu Đại Lục, nơi có nhiều chủng tộc nhất tinh cầu, nơi các loại cơ duyên ẩn sâu trong lòng biển cả, với hy vọng mong manh tìm được cơ duyên nào đó, ta trở thành một tên Lính Đánh Thuê cô độc, hành tẩu một mình…”

“Tiếp nhận nhiệm vụ ở các khu mậu dịch, ra biển tìm kiếm linh dược, săn bắt hải quái các loại…khi rảnh rỗi lại tìm hiểu về những nơi từng có cường giả vẫn lạc, những gia tài quý giá bị đánh chìm của các thương đội…”

“Cố gắng gần một năm, ta rốt cuộc tìm được tôn động phủ của một Luyện Hư Viên Mãn để lại ẩn dưới đáy biển, ẩn nấp bên trong nhận truyền thừa suốt nửa năm, ta lại đột phá Hóa Thần Trung Kỳ, đáng tiếc sau khi ra ngoài, lập tức bị một đoàn Hải Tặc bắt được.”

Lạc Nam nghe vậy sắc mặt âm trầm, bất quá sức nhẫn nhịn của hắn rất tốt, vẫn muốn nghe mẫu thân nói hết.

“Hải Tặc đoàn bắt ta tên Thiết Huyết Đoàn, đoàn trưởng là một tên trung niên tên Thiết Sa có thực lực Luyện Hư Sơ Kỳ ta không phải đối thủ, bọn chúng cướp hết gia tài ta đạt được trong Động Phủ, bất quá nhờ vào tu vi Hóa Thần Trung Kỳ nên Thiết Sa không giết ta, trái lại thu nhận để ta làm một tên tay sai cho hắn! Trực tiếp chấp hành các mệnh lệnh của hắn.”

“Bị Thiết Sa khống chế hơn hai năm, phóng hỏa giết người chưa chuyện ác nào mà ta chưa làm, số người vô tội chết trên tay ta nhiều không đếm xuể, bất quá nếu bọn hắn không chết thì ta là người chết…vì lẽ đó, thật xin lỗi!” Liễu Ngọc Thanh thở dài một tiếng.

Liễu Thi Cầm ôm lấy nàng an ủi, mạnh được yếu thua vốn là quy tắc tại Tu Chân Giới, Liễu Ngọc Thanh yếu nên bị Thiết Huyết Đoàn khống chế, mà những người kia yếu nên buộc phải chết trên tay nàng.

Không ai trách Liễu Ngọc Thanh, Lạc Nam lại càng không…nàng chịu đựng tất cả cũng chỉ vì hắn.

“Nhưng rốt cuộc, cũng có ngày ta đã trái mệnh lệnh của Thiết Sa, cũng là quyết định sáng suốt nhất trong đời ta!” Liễu Ngọc Thanh mỉm cười nói tiếp, giọng điệu có chút tự hào vì quyết định của mình:

“Trong một lần, Thiết Huyết Đoàn đánh cướp một tàu vận chuyển hàng hóa rất giàu có, tất cả thuyền viên trên tàu đều bị giết sạch, duy chỉ còn một tiểu cô nương có vẻ ngoài khả ái được giữ lại để dâng lên Thiết Sa, trở thành nơi phát tiết dục tính của hắn!”

“Đúng là không bằng cầm thú!” Chúng nữ nghiến hàm răng muốn nát.

“Lúc đó ta nghĩ đến tuổi của Tiểu Nam, thầm nghĩ nếu mình ra tay cứu giúp tiểu cô nương biết đâu ông trời sẽ nhìn thấy mà báo đáp để con trai ta sống tốt hơn đôi chút, vì lẽ đó quyết định lén lút giải cứu nàng, đem nàng ném xuống biển cũng tốt hơn rơi vào tay Thiết Sa! Tiểu cô nương có tu vi Trúc Cơ, chắc hẳn đủ khả năng sống sót…”

Liễu Ngọc Thanh nhìn Lạc Nam ấm áp mỉm cười, nàng cho rằng Lạc Nam có được thành tựu hôm nay cũng một phần nhờ hành động lương thiện khi đó của mình.

Lạc Nam ngoài mặt mỉm cười nhìn lại mẫu thân, trong lòng lại nặng nề đè nén đến cực điểm.

Bởi chẳng có cái gọi là ông trời báo đáp, cũng chẳng có cái gọi là làm thiện sẽ được phúc, Tiểu Nam thật sự của nàng đã chết rồi.

“Mọi chuyện đương nhiên bại lộ, ta bị Thiết Sa phẫn nộ giam cầm, tra tấn một đoạn thời gian, tưởng như đã sắp chết đến nơi rồi, kỳ tích lại diễn ra!”

“Tiểu cô nương và thuyền buông kia là người của một cái Bát cấp thế lực, bọn hắn sau khi tìm được nàng lênh đênh trên biển đã điên cuồng truy sát Thiết Huyết Đoàn, đem hàng vạn tên Hải Tặc giết sạch, máu tươi nhuộm đỏ mặt biển! mà ta cũng được gia tộc tiểu cô nương kia cứu ra!”

“Đúng là thiên ý!” Chúng nữ mỉm cười nhẹ nhõm.

“Gia tộc của tiểu cô nương báo đáp ta không ít, tặng một lượng lớn tài nguyên giúp ta đột phá Hóa Thần Hậu Kỳ, tiếp tục lên đường đến Hoàng Sa Đại Lục, ta có cảm giác Hải Châu đã hết duyên phận với mình!” Liễu Ngọc Thanhcười nói.

“Tỷ thật khổ…”

Liễu Thi Cầm nén khóc thành tiếng, vùi đầu vào lòng Liễu Ngọc Thanh làm nũng.

Liễu Ngọc Thanh cười xoa đầu nàng, ánh mắt tràn ngập cưng chiều tiếp tục nói:

“Trong quá trình truyền tống giữa các tòa thành để đến Hoàng Sa Đại Lục, truyền tống trận lại xảy ra sự cố, khiến ta bị cuốn vào hư không loạn lưu, chỉ còn một hơi thở mỏng manh…”

Lạc Nam cùng chúng nữ nghe vậy không biết phải nói cái gì, chỉ có thể âm thầm thở than nàng số khổ, vài nữ nhẹ lòng đã rơi nước mắt.

“Ông trời đối với ta không tệ, trong không gian vô tận tưởng chừng như chết đi, lại có người ra tay cứu ta!” Liễu Ngọc Thanh ánh mắt tràn ngập biết ơn nói ra:

“Cứu mạng ta là một đôi vợ chồng cao nhân, hai vị tiền bối chuyên môn thám hiểm các khu di tích bí ẩn trên Tinh Cầu để tìm tòi những bí mật cổ xưa không có trong cổ tịch!”

Lạc Nam cùng Diễm Nguyệt Kỳ nghe vậy, nhất thời cảm thấy quái dị hỏi:

“Mẫu thân, hai vị tiền bối ngươi nói có phải người nam bị cụt mất một cánh tay, bà lão lưng hơi còng hay không?”

Liễu Ngọc Thanh hơi bất ngờ, gật đầu: “Không sai, tiểu Nam nhận thức?”

Lạc Nam bật cười, đem chuyện liên quan đến Khảo gia nhị lão nói một lần.

“Thì ra là thế, hai vị tiền bối Khảo gia quả thật khiến người nể phục a” Liễu Ngọc Thanh cảm thán nói ra, ánh mắt có một tia nhung nhớ.

“Bọn họ thật có duyên với Liễu gia chúng ta, trước đây ném Tiểu Nam về Liễu gia đúng lúc cứu nguy, không ngờ lại còn cứu mạng tỷ tỷ!” Liễu Thi Cầm giọng điệu tràn đầy biết ơn nói.

Lạc Nam gật đầu đồng ý, đó có thể xem là hai vị tiền bối hắn kính trọng nhất.

“Nào chỉ là cứu mạng, vận mệnh của ta cũng vì bọn họ mà thay đổi!” Liễu Ngọc Thanh vuốt lấy mái tóc óng ả tử lục nổi bậc của mình, ôn nhu nói tiếp:

“Sau khi cứu lấy tính mạng ta, lại nghe về hoàn cảnh bi đát của mẹ con chúng ta, hai vị tiền bối rất đồng cảm…bất quá dường như bọn hắn có quy tắc nào đó không thể nhúng tay xen vào thế tục cứu giúp, chỉ có thể đem một mảnh bản đồ về di tích cổ xưa cho ta! bất quá vẫn không quên căn dặn đó là nơi hai người vẫn chưa tìm đến, muốn ta phải cẩn thận nguy hiểm.”

Chúng nữ nhất thời tập trung, biết đây mới chính là điểm mấu chốt.

“Nhận được bản đồ di tích, ta không thể nghi ngờ là mừng rỡ như điên, nào quan tâm cái gọi là nguy hiểm?…kính cẩn cáo biệt hai vị tiền bối, tiếp tục lên đường truy cầu sức mạnh! Mất gần một năm thời gian để lặn lội đến đó, nó là một di tích bí mật nằm dưới lòng đất gần Linh Hỏa Thành, thuộc phạm vi quản lý của Minh Hỏa Giáo!” Liễu Ngọc Thanh nói.

Đám người gật đầu, đó cũng là khởi nguồn của mâu thuẫn giữa Độc Nhân và Minh Hỏa Giáo.

Bất quá thời điểm đó, Liễu Ngọc Thanh đã hủy hoại dung mạo, như bà già xấu xí, làm sao lọt mắt của tên thiếu chủ kia?

“Chẳng lẽ nơi đó có cơ duyên khôi phục vẻ mỹ lệ cho tỷ?” Liễu Thi Cầm không nhịn được hỏi.

“Nói là một di tích, nhưng kích thước nơi đó chỉ như một hang động lớn mà thôi, bên trong chẳng có gì ngoài một vòng xoáy!” Liễu Ngọc Thanh trầm giọng nói ra.

“Vòng xoáy?” Đám người cảm thấy tò mò, một vòng xoáy có thể ẩn chứa gì chứ?

“Một vòng xoáy xuyên qua vô tận hư không, kết nối giữa Việt Long Tinh Cầu và hành tinh khác!” Liễu Ngọc Thanh thốt ra lời kinh thiên động địa.

“Cái gì? làm sao có thể?” Lạc Nam cùng chúng nữ giật bắn mình, cả đám trợn mắt há hốc mồm, chỉ có Kim Nhi là hơi trầm tư suy nghĩ.

“Cổ tịch có chép rằng, tại thời đại Thượng Cổ, có những tồn tại kinh tài tuyệt diễm, có thể bố trí trận pháp di chuyển từ hành tinh này sang hành tinh khác, bất quá vẫn không ai có thể chứng thực, những người trong cuộc dù có trải qua cũng bảo trì im lặng!” Đan Mộng Cơ hít sâu một hơi nói ra, dù là Độ Kiếp như nàng cũng cảm thấy khó tin.

“Có cái gì kinh ngạc? không phải sắp tới tiểu tử ngươi cũng theo Lão Nương đi một chuyến sao?” Võ Tam Nương lên tiếng đánh tỉnh mọi người, liếc mắt nhìn Lạc Nam.

Ực…

Lạc Nam nuốt nước miếng hỏi: “Sư phụ, chẳng lẽ ngươi có thể bố trí trận pháp nghịch thiên như vậy?”

Võ Tam Nương trừng mắt nhìn: “Lão nương nào có bản lĩnh đó, những trận pháp như vậy trên toàn bộ Tinh Cầu chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, tồn tại từ thời đại nào ai mà biết, bất quá chưa chắc do tu sĩ Việt Long Tinh bố trí ra, hiểu chưa?”

Đám người nghe vậy ngưng trọng, nói cách khác…những trận pháp xuyên giới như vậy rất có thể là do người của Hành Tinh khác bố trí để tìm đến Việt Long Tinh Cầu.

“Tỷ nói không sai, trận pháp mà muội tiến vào xuyên đến một hành tinh gọi là Vạn Độc Tinh, do một vị cường giả ở đó bí mật bố trí ra, bất quá hắn đã chết từ rất lâu rồi…” Liễu Ngọc Thanh từ tốn gật đầu nói.

“Mẫu thân, tại Vạn Độc Tinh ngươi gặp phải những gì?” Nhìn thấy chúng nữ tò mò chí cực, Lạc Nam không nhịn được hỏi luôn.

Hắn không thề ngờ những gì mẫu thân trải qua lại kinh thiên động địa như thế, so với nàng…chắc sư phụ Võ Tam Nương cũng không kém, dù sao các nàng đều đã đến Tinh Cầu khác.

Liễu Ngọc Thanh trầm giọng: “Không một sinh mệnh tồn tại, không một tia linh khí trong lành, không một giọt nước sạch, không một mảnh đất tốt, tất cả tràn ngập trong biển Độc…nhìn nơi đâu cũng thấy Độc…”

Không đợi đám người bình tĩnh, Liễu Ngọc Thanh tiếp tục nói: “Vạn Độc Tinh bị hủy hoại do chính tu sĩ ở đó, qua các thời đại…bọn họ tôn sùng Độc, nghiên cứu Độc, thành lập các thế lực tất cả đều dùng Độc…vô vàn trận chiến diễn ra, Độc Khí ngập trời, đem thiên địa đều Độc chết, cả hành tinh chỉ còn là Độc và Độc…không một sự sống.

Chúng nữ hít một ngụm khí lạnh, ngay cả Võ Tam Nương cũng ngưng trọng, thật không hiểu vì sao Liễu Ngọc Thanh có thể sống sót trong hoàn cảnh như vậy.

“Ta vừa truyền tống đến Vạn Độc Tinh đã lập tức chết đi, toàn bộ thể xác và linh hồn bị ăn mòn, ngay cả xương cốt cũng bị hòa tan, chỉ còn một tia ý chí cuối cùng thuộc về Tiểu Nam phiêu lãng!” Liễu Ngọc Thanh nhìn hắn cưng chiều nói.

Lạc Nam trái tim như bị đâm thủng, vội vàng đem Liễu Ngọc Thanh gắt gao ôm trong lòng ngực, như sợ một giây lơ là sẽ mất đi nàng, khóe môi run run không dám tưởng tượng đến viễn cảnh như vậy…

Liễu Ngọc Thanh ôn nhu tựa vào ngực hắn, tận hưởng sự diệu dàng từ nhi tử, nàng dùng giọng điệu khó hiểu nói ra:

“Như đã nói, ông trời đối với ta không tệ…thời gian sau, toàn bộ Độc trên Vạn Độc Tinh như bị ý chí của ta cảm hóa, chúng nó điên cuồng tụ tập mà về, Vạn Độc tụ thân, Độc kết thành Cốt, Độc hóa thành Thể, Độc chảy thành Huyết, Độc ngưng thành Hồn, Độc sinh Nội Tạng, ý chí trở về cơ thể mới…qua một quá trình dài nhiều năm, rốt cuộc trở thành ta của ngày hôm nay!”

“Theo đó ta vào vòng xoáy trở về Việt Long Tinh Cầu, ẩn mình ở Linh Hỏa Thành một thời gian để củng cố tu vi, những chuyện sau đó chắc có lẽ các ngươi đã biết…”

Ngay cả chính bản thân Liễu Ngọc Thanh cũng không hiểu vì sao lại diễn ra một màn như vậy, nàng chỉ biết là sau lần tưởng chừng như chết đi đó…cơ thể mình đã miễn nhiễm với toàn bộ Độc tố, mà lượng Độc trên Vạn Độc Tinh gần như toàn bộ bị nàng phong ấn thành một khỏa trái tim độc (Độc Tâm), nàng không cần tu luyện, chỉ cần luyện hóa Độc khí đến từ Độc Tâm đã khiến tu vi bản thân tăng lên nhanh chóng.

Lạc Nam và chúng nữ ngơ ngẩn, rốt cuộc biết rõ những gì Liễu Ngọc Thanh trải qua trong gần hai mươi năm, cũng biết nguyên nhân vì sao một vị Độc Nhân khủng bố tuyệt luân hàng thế.

Kim Nhi ngồi trên vai Lạc Nam, trong miệng lẩm bẩm âm thanh chỉ có mình hắn nghe được:

“Tiên giới từng có truyền thuyết kể rằng: Khi toàn bộ sinh linh của một thế giới đều bị Độc tố hủy diệt, kẻ tồn tại cuối cùng nếu bằng vào ý chí của mình vượt qua thảm cảnh Vạn Độc Phệ Thân mà không triệt để tan biến, sẽ có cơ hội đúc nên Diệt Sinh Độc Thể…”

Buổi chiều đọc truyện vui vẻ nha ae. ^^!

Bác nào có lòng ủng hộ e lấy động lực thì đây ạ:

Số TK: 1809205083252

NGUYEN PHUOC HAU

Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ – Cần Thơ II)

Momo: 0942973261

Viettelpay: 9704229212704295

Chân thành cảm ơn

Prev
Next