Chương 315: Tại Liễu gia

Lạc Nam vừa bước khỏi Gia Tốc Trận, một làn gió thơm đã cấp tốc nhào vào lòng hắn…

“Đáng ghét, tiện nghi cho huynh tên ngốc này…đáng ghét, đáng ghét…”

Bạch Liên Hoa đấm thình thịch vào ngực hắn, vừa đấm vừa mếu máo…đôi mắt to tròn lung linh ngập nước, chưa biết phải làm sao để đối mặt với hắn…

Thời đại này, Nam nhân bản lĩnh có nhiều nữ nhân là chuyện bình thường, nhưng một thiếu nữ thanh thuần khả ái như nàng rất khó tiếp nhận việc cùng mẫu thân có chung một nam nhân…lại thêm bị đả kích về quan hệ giữa Phụ Hoàng cùng Mẫu thân ở hai phương đối nghịch, trong lúc nhất thời cần tìm nơi phát tiết…

Lạc Nam bối rối nhìn qua Hoa Thanh Trúc, thấy nàng mỉm cười gật đầu, hiển nhiên đã đem toàn bộ mọi việc kể lại cho nữ nhi, từ việc Bạch Liên Hoa không phải do Bạch Sa trực tiếp sinh ra, cho đến Hoa gia bị Bạch gia chèn ép…rồi nguyên nhân phát sinh quan hệ với Lạc Nam, toàn bộ đều không giấu diếm…

Bạch Liên Hoa thấy hắn để mặc cho mình đấm đá cấu xé, rốt cuộc dừng tay, nhỏ giọng khóc thúc thít trong lòng Lạc Nam.

Chính là hắn đã biến cuộc sống nhàm chán vô vị của nàng trở nên có màu sắc, chính là hắn đã khiến thiếu nữ hoài xuân như nàng biết đến rung động đầu đời, trải qua những tháng ngày đẹp nhất…

Nhưng cũng chính hắn vậy mà trở thành nam nhân của mẫu thân, để phụ hoàng nàng bộc lộ ra một mặt xấu xí như vậy…

Hoa Thanh Trúc đã cho Bạch Liên Hoa xem đoạn hình ảnh mà Lưu Ảnh Ngọc ghi lại, nhìn thấy Bạch Sa hung hăng định đánh lén phế đi mẫu thân, trái tim nàng như bị đâm thủng…

Đau…đau thấu trời, nàng không ngờ Phụ hoàng mà mình luôn tôn trọng có một mặt như vậy.

“Tiểu công chúa ngoan, sao lại giống con mèo nhỏ thế này?” Lạc Nam cưng chiều xoa xoa mái tóc ngắn cùng màu với Hoa Thanh Trúc của Bạch Liên Hoa, mỉm cười hỏi.

“Lạc Nam ca ca, mẫu thân đời này chỉ có ngươi…không được phép phụ nàng!” Bạch Liên Hoa quệt đi nước mắt ngân ngấn trên mặt, nhìn hắn quật cường nói, nàng biết với tính cách của mẫu thân, nếu Lạc Nam làm ra chuyện gì tổn thương đến nàng, chỉ sợ trái tim sẽ triệt để chết lặng.

Hoa Thanh Trúc nghe nữ nhi của mình nói vậy, trong lòng ngoại trừ cảm động chỉ còn lại yêu thương…

Lạc Nam trịnh trọng gật đầu, chân thành nói: “Có được Thanh Trúc là phúc phận tu tám kiếp của ta, sao có thể phụ lòng?”

“Chúng ta ngéo tay làm chứng!” Bạch Liên Hoa vẫn không tin, nâng lên ngón tay út mủm mỉm của mình hừ hừ nói.

Lạc Nam bật cười, cùng nàng tay đan tay…

Hoa Thanh Trúc thấy cảnh này nhoẻn miệng cười.

Bạch Liên Hoa đang muốn rời khỏi lòng hắn, lại bị Lạc Nam một tay nắm lại ôm gọn vòng eo thon thả, tủm tỉm hỏi:

“Ta sẽ không phụ Thanh Trúc, đồng dạng cũng không phụ tiểu công chúa đáng yêu như nàng…”

“Ai…ai có quan hệ với huynh mà cần phụ với không phụ?” Bạch Liên Hoa gò má đỏ ửng lắp bắp nói, vùng vẩy trong lòng hắn.

“Ta mặc kệ, dù nàng không cần ta cũng không phụ!” Lạc Nam kiên quyết bá đạo nói ra.

“Hứ!” Bạch Liên Hoa xoay đầu sang nơi khác không thèm nhìn hắn.

Lạc Nam cười cười, một tay còn lại vươn ra, ôm luôn thân thể đầy đặn của Hoa Thanh Trúc…

Hắn không ngờ phản ứng của Liên Hoa nhẹ nhàng như vậy sau khi biết sự thật, chắc hẳn Hoa Thanh Trúc đã tốn công thuyết phục không ít…

Thưởng thức xúc cảm thân thể của một đôi mẫu nữ như hoa như ngọc, thành thục và đáng yêu, hai mái tóc bạch kim một dài một ngắn, Lạc Nam tràn đầy tự hào, cảm thấy một đời này của hắn thật đáng giá.

Thật ra chuyện mẫu nữ cùng chung một nam nhân không phải hiếm lạ ở Tu Chân Giới, chẳng qua ngươi có đủ cường đại để người khác không dám bàn tán hay không mà thôi.

Huống hồ các đời Hoàng Đế Bạch gia sau khi lấy Nữ thiên tài Hoa gia làm Hoàng Hậu, đời sau mà hai người họ sinh ra mang dòng máu của cả hai gia tộc, sau đó lại tiếp tục kết hôn cận huyết…Chuyện như vậy còn được thế giới này tiếp nhận thì việc Lạc Nam thu cả Hoa Thanh Trúc và Bạch Liên Hoa là hết sức bình thường.

Lần lượt đặt lên má các nàng mỗi người một nụ hôn, Lạc Nam cười nói:

“Ngày mai ta đăng lâm quán quân Thổ Chiến Đại Hội, các nàng đến cổ vũ ta chứ?”

“Người ta sẽ đến, chẳng qua là vì muốn xem các trận chiến còn lại mà thôi!” Bạch Liên Hoa ngạo kiều nói, trong lòng còn chưa hoàn toàn nguôi ngoai…

“Thiếp sẽ âm thầm chú ý, đề phòng có kể bất lợi cho chàng!” Hoa Thanh Trúc ánh mắt lạnh lùng xuống, nghĩ đến lần trước nếu nàng không bắt cóc hắn, Nhị lão cùng Bạch Chí đã ra tay rồi.

“Ca ca, hứa với muội…dù thế nào cũng tha cho Phụ hoàng một mạng nhé!” Bạch Liên Hoa nhẹ giọng cầu khẩn nói, nàng biết giữa bọn họ sớm muộn sẽ có một trận chiến, đứng giữa như nàng thật sự khó xử trăm bề.

Lạc Nam cùng Hoa Thanh Trúc nhìn nhau, cuối cùng thở dài một hơi gật đầu.

Dù sao bọn họ cũng nên nghĩ đến cảm xúc của Bạch Liên Hoa, hơn nữa ai thắng ai bại còn khó nói trước.

Bình An Thành…

Từ khi Liễu gia gia chủ Liễu Thi Cầm tiến vào Thánh Linh Học Phủ, hơn nữa còn đạt thành tích tốt ghi danh lên Thánh Linh Bảng, danh vọng của Liễu gia lập tức lên như diều gặp gió, đã trở thành đệ nhất gia tộc Bình An Thành…

Liễu gia từ trên xuống dưới ai nấy đều tự hào, dựa vào lượng tài nguyên cùng công pháp lấy được từ Cao gia cùng Nhạc gia, cùng với một phần lớn Lạc Nam lấy từ Thanh Vân Tông để lại, không chịu thua kém chăm chỉ tu luyện, phát triển có thể nói là thần tốc…

Vị trưởng lão mạnh nhất cũng đột phá Nguyên Anh Viên Mãn, những người còn lại đều đặt chân đến Nguyên Anh, đám hậu bối cũng xuất hiện không ít người ưu tú…

Nổi bậc trong số đó, chính là tiểu thư Liễu Mộng Mộng…

Liễu Mộng Mộng tuổi chưa tròn 13, lại vừa đột phá tu vi Kim Đan Sơ Kỳ, thiên phú này thậm chí vượt qua một số thiên tài Bát Cấp Thế Lực nổi danh.

Xuất sắc như vậy, đương nhiên khiến Liễu Mộng Mộng trở thành hòn ngọc quý của toàn bộ Bình An Thành, vô số thiếu niên mới lớn lập chí tương lai phải theo đuổi nàng, cưới về nhà làm vợ.

Chỉ là lúc này đây, tiểu thiên tài Liễu Mộng Mộng của chúng ta rất không vui…

Nàng một thân thanh sắc tiểu váy, đầu búi bím tóc, thẩn thờ ngồi trên một đình viện giữa hồ sen, đôi chân trần trắng muốt đung đưa dưới mắt nước, bàn tay búp măng chống cằm, cái má bánh bao hồng hào phồng lên giận dỗi…

“Đáng ghét…Lạc Nam ca ca cùng Thi Cầm tỷ tỷ tiến vào Học Phủ lâu như vậy cũng không về thăm ta, bọn hắn đem Mộng Mộng quên rồi!”

Liễu Mộng Mộng lầu bầu trong miệng, tràn ngập ủy khuất cùng nhớ nhung…

Đám trẻ trong Liễu gia ở gần nàng là luyên thuyên nịnh nọt, Liễu Mộng Mộng lại không có phụ mẫu chăm sóc, phần lớn thời gian nàng đều chú tâm vào tu luyện, số ít còn lại dùng để nhớ về Lạc Nam cùng mấy vị tỷ tỷ…

“Hừ, các ngươi không cần Mộng Mộng…Mộng Mộng sẽ đi tìm các ngươi, cứ chờ đó…ta sẽ tiến vào Thánh Linh Học Phủ!” Liễu Mộng Mộng quơ quơ nắm tay nhỏ nhắn, tràn ngập quyết tâm nói ra.

“Khặc khặc…tiểu cô nương lòng tin không nhỏ, đáng tiếc là người của Liễu gia, ngươi không có cơ hội này!”

Một tiếng kêu quái dị đột ngột truyền đến, từ trong hư không, hai hắc y nhân bước ra…

“Ai?”

Liễu Mộng Mộng giật mình, phản ứng gọn gàng mà dứt khoác, bàn tay nhỏ bé ngưng tụ Thủy Linh Lực, nước dưới hồ sen cuồn cuộn mà về theo ý niệm của nàng, chỉ thoáng chốc đã hình thành một nấm đấm nước mạnh mẽ, non nớt hét lên:

“Thủy Hải Chân Quyết – Nộ Hải Cuồng Quyền!”

Thủy Hải Chân Quyết chính là công pháp Lạc Nam ca ca cho nàng, Liễu Mộng Mộng chưa bao giờ lười biếng tu luyện.

Nấm đấm nhỏ nện vào lồng ngực Hắc Y Nhân, khiến hắn ta ồ lên một tiếng, vậy mà cảm thấy hơi tê dại…

“Vũ Kỹ không tệ, Kim Đan Sơ Kỳ có thể làm ta cảm thấy đau đớn, lần này nhặt được đồ tốt rồi!” Tên hắc y nhân bị đấm cười rộ lên, xú nha đầu này chỉ là Kim Đan Sơ Kỳ, lại khiến Luyện Hư Sơ Kỳ như hắn cảm giác được đau đớn, quả là chuyện lạ…

Liễu Mộng Mộng thấy công kích của mình không hiệu nghiệm, sắc mặt nhất thời ngưng trọng lên, không chịu thua kém tiếp tục quát:

“Thủy Hải Chân Quyết – Đại Hải Nộ!”

Hai cột nước từ mặt hồ tiến lên, hình thành vòi rồng nhỏ hướng về hai tên hắc y nhân cuốn tới…

Sắc mặt Liễu Mộng Mộng trở nên tái nhợt, thi triển vũ kỹ này tiêu hao rất nhiều linh lực của một Kim Đan Sơ Kỳ như nàng.

“Khặc khặc…chơi đùa đủ rồi!” Một tên hắc y nhân cười lạnh, bàn tay hướng về phía trước tùy ý đấm ra…

Trước ánh mắt kinh hãi của Liễu Mộng Mộng, Đại Hải Nộ bị đấm nát, tan rả thành vô số bọt nước…

“Mạnh…quá!” Liễu Mộng Mộng khiếp sợ lẩm bẩm…

Một tên hắc y nhân đang định thò tay bóp lấy đầu Liễu Mộng Mộng, vài tiếng hét chợt vang lên:

“Dừng tay…”

Liễu gia mấy vị trưởng lão nghe động tĩnh đồng loạt mà đến, ngưng trọng nhìn chăm chú hai tên Hắc Y Nhân…

Từ khi gia chủ Liễu Thi Cầm ghi danh vào Thánh Linh Bảng, không ai dám động tay động chân với Liễu gia, bằng không chính là đắc tội Thánh Linh Học Phủ…hậu quả có thể tưởng tượng…

Vậy mà lúc này có tận hai người đến gây sự, bọn họ sao có thể không kinh ngạc?

“Khặc khặc, đến đúng lúc lắm, gôm lại giết sạch cho đỡ nhọc…” Hắc y nhân cười rộ lên, lập tức bàn tay kết thành vô số Hàn Băng lạnh lẽo, tùy ý hướng đám người vồ đến.

Trước hàn băng mang tính hủy diệt, đám trưởng lão điên cuồng chống trả nhưng không ăn thua…

Trước Luyện Hư Kỳ, Nguyên Anh tu sĩ như bọn hắn nhỏ yếu như con kiến vậy…

Phốc…

Cả đám bay ngược, toàn bộ phun máu trọng thương…

“Đừng vội giết chúng, tra tấn, sỉ nhục cho hả hê đã!” Một tên hắc y nhân cười gằn nói.

“Khặc khặc, tiểu súc sinh Lạc Nam nếu biết vì hắn mà Liễu gia bị diệt, không biết sẽ cảm thấy thế nào?” Hắc y nhân còn lại điên cuồng cười phá lên, giọng điệu căm hận nói.

“Thì ra là đám chuột bọ bị Lạc Nam ca ca ép đến đường cùng nên tìm đến Liễu gia chúng ta trút giận hả?” Liễu Mộng Mộng nghe vậy cười rộ lên, không sợ hãi chút nào khinh thường nói.

“Tiểu súc sinh câm miệng!” Hai tên hắc y nhân nghe nàng nói vậy nhất thời phẫn nộ đến cực điểm, hiển nhiên đã bị chạm đến chỗ đau trong lòng.

“Phì, Mộng Mộng khinh thường nhất là đám hèn nhát các ngươi, có ngon tìm đến Lạc Nam ca ca! Bảo đảm các ngươi bị đánh thành chó sủa gâu gâu!” Liễu Mộng Mộng hai tay nhỏ nhắn chống nạnh, non nớt mắng chửi.

“Đi chết!” Nghe đến cái tên Lạc Nam, hai tên Hắc Y Nhân triệt để điên cuồng, sát khí hóa thành thực chất…

Cả hai ngưng tụ công kích mạnh mẽ, muốn đem Liễu Mộng Mộng đánh thành hư vô…

ẦM ẦM ẦM…

Không gian sụp đổ, Liễu Mộng Mộng ngay cả thời gian phản công cũng không có, ngơ ngác nhìn tử thần đang đến gần…

“Lạc Nam ca ca, kiếp sau Mộng Mộng tiếp tục làm muội muội ngươi…” Nước mắt chảy dài trên gò má hồng hào, nàng khép chặt đôi mi…

“KHÔNG……”

Chứng kiến thảm kịch sắp phát sinh, vô số tộc nhân Liễu gia tuyệt vọng gào thét…

“Khặc khặc, chết…chết đi!” Hai tên hắc y nhân cười to, khoái ý dâng trào.

Chỉ là rất nhanh, bọn hắn cười không nổi…

Không biết từ bao giờ, một hắc ảnh uyển chuyển xuất hiện trước mặt Liễu Mộng Mộng, hắc ảnh chỉ nhẹ nhàng phất tay…hai loại công kích do bọn hắn ngưng tụ triệt để tan vỡ…

Liễu Mộng Mộng cảm giác mình không chết, mở to nhìn người đứng bên cạnh, đây là một bóng lưng tuyệt mỹ nhất nàng từng thấy…

“Thật thơm…” Liễu Mộng Mộng ngửi một hơi, si mê nói ra.

Hắc ảnh nghe vậy dở khóc dở cười, tiểu nha đầu thật tinh quái.

“Ngươi là ai? Có biết đang nhúng tay vào chuyện gì không hả?” Hai tên Hắc Y Nhân kiêng kỵ nhìn hắc ảnh vừa đến, có thể tùy tiện hóa giải công kích của bọn họ, không thể bình thường được…

“Lạc gia ngày càng giống súc sinh hơn rồi đó…không ngờ ngay cả Liễu gia nhỏ yếu cũng không buông tha…” Hắc ảnh thản nhiên khàn khàn nói một câu, không phân biệt được nam nữ…chỉ là trong giọng điệu ẩn ẩn một cổ phẫn nộ ngập trời.

“Lạc gia? Bọn hắn là người Lạc gia?” Nghe hắc ảnh nói, tộc nhân Liễu gia lập tức dùng ánh mắt căm hận nhìn hai tên Hắc Y Nhân…

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Ánh mắt hai tên Hắc Y Nhân co rụt lại, kẻ có thể lập tức nhận ra thân phận của bọn hắn, không phải người tầm thường được…

“Các ngươi không xứng biết!” Hắc y nhân thong thả nói một câu, chợt ánh mắt lục bảo lóe sáng mãnh liệt, óng tay áo nhẹ phất, hai luồng khí màu xanh lục từ đó bay ra, hướng về hai hắc y nhân xâm nhập mà vào.

“Nguy hiểm, Băng Huyền Giáp!” Hai tên Hắc Y Nhân rợn cả tóc gáy, lập tức thi triển Vũ Kỹ phòng ngự, Băng Linh Lực hóa thành một bộ áp giáo bao phủ cơ thể bọn hắn…

Đáng tiếc, luồng khí màu xanh lục lại hết sức dễ dàng thẩm thấu mà qua…

“AAAAAAAAAAAAA”

Trước ánh mắt trợn tròn của người Liễu gia, hai Hắc Y Nhân gục ngã trên mặt đất gào thét thảm thiết, âm thanh như từ tận cửu u địa ngục truyền về, vang vọng khắp Bình An Thành…

“A, giết ta…làm ơn giết…ta…giết ta…đi!”

Bọn chúng điên cuồng lăn lộn, bàn tay xé toang y phục trên người, lập tức để lộ tình cảnh không người dám nhìn thẳng…

Chỉ thấy hai tên Lạc gia lúc này không thấy rõ da thịt, không nhìn thấy diện mạo, toàn bộ cơ thể bọn chúng sưng phù lên vô số hạt ghẻ rướm đầy máu, trong như hai con Cóc vậy.

RẸT RẸT RẸT…

Cảm giác ngứa ngáy như hàng tỷ con kiến cắn xé, gậm nhấm cơ thể, ngứa đến điên cuồng, ngứa đến tuyệt vọng…

“NGỨA…NGỨA CHẾT…XIN GIẾT TA…ĐI…CẦU NGƯƠI GIẾT TA!”

Chúng vừa thê lương cầu khẩn, vừa dùng toàn bộ sức lực cào cấu, thô bạo gải trên da thịt mình, từng lớp da bông tróc, tự tay đem da đầu lột bỏ, thậm chỉ để lộ cả xương cốt bên trong chỉ để giảm cảm giác ngứa như địa ngục kia…

Đáng tiếc, loại ghẻ độc kia xâm nhập vào tận cốt tủy, vào tận linh hồn, tầng tầng ghẻ ngứa chất chồng lên nhau…

“CHẾT…TA MUỐN ĐƯỢC CHẾT…!”

Đến sau cùng, hai tên hắc y nhân càng là tự đem xương cốt của mình bẻ gảy, tự đem từng sợ da của mình lột ra, tự đem từng sợi gân của mình rút ra…máu me đầm đìa… nhưng cảm giác ngứa ngáy kia vẫn không hề giảm bớt.

“AAAA…”

Cho đến cuối cùng…khi hai tên Lạc gia triệt để chết đi, mặt đất chỉ còn sót lại hai đôi tròng mắt phủ đầy cảm giác sợ hãi, đầy bứt rứt khó chịu vì ngứa…

Mà da thịt, thân thể của bọn chúng đã bị tự tay chúng phá hủy, nghiền nát thành thịt vụn…

Không gian toàn bộ tĩnh lặng, hắc ảnh nhìn một màn này ánh mắt bình thản ung dung, không có chút thương hại hay khoái ý nào, như mặt hồ thu bình lặng…

“ỌE”

Rốt cuộc, Liễu gia có người không nhịn được điên cuồng ói ra…

Một người lập tức truyền cảm hứng cho nhiều người, cả đám xúm lại cùng ói, cảnh tượng vừa rồi quá mức kinh dị, quá mức buồn nôn, thật sự tác động mạnh đến bọn họ…

Duy chỉ có nha đầu Liễu Mộng Mộng vẫn thản nhiên như không, mừng rỡ vỗ tay, hai kẻ này muốn giết nàng, hiện tại thê thảm chết đi là hoàn toàn xứng đáng.

“Đa tạ tỷ tỷ!” Liễu Mộng Mộng không chút e ngại chạy đến ôm chằm ống quần Hắc Ảnh, cung kính nói ra.

Hắc ảnh trong lòng thầm khen, nha đầu này thật tinh quái mà…

Tại Thánh Linh Học Phủ, Võ Tam Nương thu hồi ánh mắt vừa đặt tại Liễu gia, vốn định thay tiểu tứ thúi kia chú ý gia tộc một chút, không ngờ có người xuất hiện làm thay nàng…

“Độc sao? thú vị!”

Chúc tất cả ae ngủ ngon ^^!

AE đọc truyện Ai muốn ủng hộ em thì đây ạ:

Số TK: 1809205083252

NGUYEN PHUOC HAU

Ngân hàng Agribank (chi nhánh Cờ Đỏ – Cần Thơ II)

Momo: 0942973261

Viettelpay: 9704229212704295

Chân thành cảm ơn!!!

Prev
Next