Bầu không khí Đông Vực nhất là ở trung tâm ngày càng nóng lên, ánh mắt của vô vàn thế lực, cường giả đều đổ dồn về Trung Đông Động Thiên, bởi vì đây chính là nơi diễn ra Tứ Phương Quyết Đấu, cuộc tranh đấu của những thiên tài hàng đầu nhằm tranh đoạt lấy ba cơ duyên cao nhất.
Nhắc đến Trung Đông Động Thiên, không phải tự nhiên mà nó được lựa chọn để trở thành nơi tổ chức Tứ Phương Quyết Đấu ở thế hệ này.
Bởi vì muốn đứng ra tổ chức một đại sự kiện mang tính cạnh tranh trên toàn đại lục như thế, ngươi phải đáp ứng đủ về nhiều điều kiện như danh vọng, hoàn cảnh, sự tín nhiệm từ toàn bộ Đông Vực.
Như đã nói từ đầu, Đông Vực có 19 Động Thiên Phúc Địa nổi tiếng nhất, ở tại những nơi này kém nhất cũng có một Chí Tôn Thế Lực tọa trấn, trong đó Trung Đông Động Thiên thuộc bốn đại Động Thiên ở trung tâm Đông Vực, bên dưới địa bàn có đến tam đại Chí Tôn Thế Lực trấn thủ, Thánh Đế Thế Lực trở xuống càng là nhiều không đếm xuể.
Hơn thế nữa, Trung Đông Động Thiên càng là có lịch sử lâu đời, là một trong các Động Thiên tồn tại từ sớm ở Đông Vực, có thể nói là thanh danh hiển hách.
Cho nên Trung Đông Động Thiên hoàn toàn đáp ứng đủ những tiêu chí và điều kiện để tổ chức Tứ Phương Quyết Đấu.
Bằng không nếu giao cho một tiểu thung lũng hay vực thẳm nhỏ mà ngay cả Chí Tôn Thế Lực tọa trấn cũng không có tổ chức sự kiện, vậy thì ai đủ tư cách chịu trách nhiệm nếu Tứ Phương Quyết Đấu xảy ra sơ suất đây?
Những vực thẳm, thung lũng nhỏ này chỉ có thể ước ao nhìn 19 Động Thiên Phúc Địa luân phiên tổ chức các đại sự kiện, ngậm ngùi biết thân biết phận làm khách tham gia mà thôi, hơn nữa đa phần chỉ có thể lót đường…
Lúc này, Lạc Nam cũng đã có mặt ở phía trên Trung Đông Động Thiên, chứng kiến cảnh tượng phồn hoa đến cực điểm bên dưới, tu sĩ lít nha lít nhít nhiều không đếm xuể, muốn hạ mình rơi xuống.
“Đứng lại!”
Vô cùng đột ngột, có tiếng quát ra hiệu cho Lạc Nam đứng im.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Thiên không chấn động, một đội quân được trang bị vũ trang tận răng, khí thế hùng hồn giáng lâm bay đến, cầm đầu là một gã nam tử tướng quân dáng vẻ uy phong, uy áp Thánh Đế Sơ Kỳ quét ngang quét dọc khắp toàn thân Lạc Nam, trầm giọng nói:
“Ngươi là người của thế lực nào? Mau chứng minh thân phận!”
“Các hạ là ai? Vì sao ta phải khai báo?” Lạc Nam nhíu mày hỏi.
“Hừ, quả nhiên không phải người của Đông Vực, mau bắt hắn.” Nam tử tướng quân dứt khoát hạ lệnh.
“Mau đầu hàng!” Hàng nghìn quân sĩ rút ra vũ khí, đem Lạc Nam bao vây vào trung tâm, khí thế Thánh Hoàng đồng loạt bạo phát hình thành Quân Thế.
Lạc Nam nhún nhún vai, cũng chẳng muốn gây phiền toái không cần thiết ở địa bàn của người khác, đành mở miệng nói:
“Tại hạ đến từ Liên Âm Tông!”
“PHỐC!”
Hắn vừa dứt lời, không ít tu sĩ xem kịch vui xung quanh cất tiếng cười phá lên:
“Tiểu tử này thật sự không biết cách nói láo a, Liên Âm Tông từ trước đến nay chỉ thu nữ đệ tử, hắn lại xưng là Liên Âm Tông?”
“Khà khà, biết đâu là con rể của Liên Âm Tông thì sao?” Có người cười cợt.
“Hừ, dù là rể của Liên Âm Tông cũng không được tính là người cùng thế lực, bởi vì ai cũng biết Liên Âm Tông chỉ gả đệ tử, không cho ở rể.” Đám đông nghiêm mặt nói.
Nam tử tướng quân gằn từng chữ: “Bổn tướng quân thấy kẻ này chắc hẳn đến từ châu lục khác, dụng tâm bất chính, lại vô tình nghe qua danh tiếng của Liên Âm Tông nên thuận miệng bịa chuyện, đâu ngờ được đó là thế lực của nữ nhân.”
“Hắn là ngoại lệ!”
Có thanh âm trong trẻo hờ hững từ đáy vực vọng lên.
Trong ánh mắt khó tin của đám đông, một tòa cổ kiệu xa hoa lộng lẫy, được tám con Phi Thiên Mã vỗ cánh kéo lên, xung quanh có tiên nữ tán hoa, mỗi người đẹp đến xuất trần khiến đám đông trầm trồ thán phục, hàng loạt nam nhân hai mắt càng như muốn lòi ra ngoài.
“Đó là Phi Hoa Kiệu của Liên Âm Tông Chủ? Trời ạ, nàng vậy mà đích thân xuất hiện.” Một tên Thánh Hoàng cuồng nhiệt gào thét, không dám tin vào mắt mình.
Tuy rằng ở Đông Vực có truyền thuyết về tam đại nữ thần khiến vô số nam nhân thần hồn điên đảo, nhưng tam đại nữ thần đó quả thật là một cái gì đó xa xa khó vời, mờ mờ ảo ảo.
Trong khi đó Liên Âm Tông Chủ – Ngọc Phù Dung lại chân thật hơn rất nhiều, nàng chính là một trong những tuyệt sắc mỹ nhân chỉ dưới tam đại nữ thần một bậc, đủ khiến bất cứ nam nhân nào trong thiên hạ cũng phải si cuồng.
Vậy nên lúc này nhìn thấy Phi Hoa Kiệu của Ngọc Phù Dung, không ít nam nhân tim đập thình thịch, hy vọng có thể nhìn thấy thân ảnh giai nhân.
Ngay cả tên nam tử tướng quân trong mắt cũng hiện lên vẻ sùng bái, vội vàng ra lệnh tản quân, không làm cản đường cổ kiệu.
Mặc kệ ánh mắt mê muội của thế nhân, Phi Hoa Kiệu chậm rãi hạ xuống trước mặt Lạc Nam.
“Tham kiến Thiếu Chủ!” Toàn bộ nữ đệ tử đi cùng cổ kiệu khom lưng cúi đầu trong ánh mắt không tưởng của tất cả.
Màn che vén lên, Ngọc Phù Dung như tiên tử không nhiễm bụi trần, như trích tiên đạp ngó sen thong dong mà ra, nắm tay Lạc Nam ôn nhu nói:
“Tiếp đón không chu toàn, để đệ gặp phiền toái rồi.”
Toàn trường như hóa đá trước tình cảnh này, nam nhân kia là ai? Vậy mà có thể được Liên Âm Tông Chủ như băng sơn vạn năm hòa tan thân cận như thế?
Lạc Nam cười cười nhìn nàng, thật khó tin phía sau thân phận một Hắc Phù Dung của Tu La Giáo tay nhuộm máu tươi lại có thể biểu hiện ra tư dung cao quý, ôn nhu như nước chảy.
Đây không phải Hắc Phù Dung, mà là Ngọc Phù Dung…
“Không có gì, là ta trở về không báo trước, làm phiền tỷ tỷ.” Lạc Nam chẳng bận tâm nói.
“Đi thôi!” Ngọc Phù Dung kéo tay hắn tiến vào cổ kiệu.
“Chậm đã!” Nam tử tướng quân hai mắt đỏ lên, tràn ngập ghen ghét và đố kỵ quát hỏi:
“Hắn là ai? Chẳng phải Liên Âm Tông không tiếp đón nam nhân?”
“Vị này là nam nhân duy nhất của Liên Âm Tông, cũng là Liên Âm Tông Thiếu Chủ.” Ngọc Phù Dung nhàn nhạt nói:
“Ngoài ra hắn còn một thân phận khác, chính là phu quân của Tam Hoa Tinh!”
“Cái gì?” Toàn trường kinh hãi nhìn Lạc Nam như vừa nghe được thông tin động trời.
Lạc Nam chẳng hiểu ra sao, bất quá cũng chẳng muốn lãng phí thời gian ở chỗ này, dứt khoát tiến nhập cổ kiệu.
Ngọc Phu Dung theo sát phía sau hắn.
Lúc này Phi Hoa Kiệu mới được các tiên nữ nâng đỡ, ưu nhã và nhẹ nhàng như lông hồng rơi xuống Trung Đông Động Thiên, bỏ lại hiện trường tĩnh lặng đến cực điểm.
…
Lạc Nam tiến vào trong Phi Hoa Kiệu, quả nhiên nơi này tinh tế, cách bày trí không khác nào phòng của Ngọc Phù Dung ở Liên Âm Tông, mùi thơm nhàn nhạt thoải mái vô cùng dễ ngửi.
Hắn phát hiện có hai vị mỹ nhân cũng đang ngồi bên trong, chính là Nhị Trưởng Lão Thanh Ảnh và Tam Trưởng Lão Thanh Hương.
“Tham kiến thiếu chủ.” Hai nàng vừa thấy Lạc Nam đã chắp tay hành lễ.
“Hai tỷ tỷ đừng khách khí.” Lạc Nam ra hiệu các nàng bình thân, đặt mông ngồi ở phía đối diện.
Ngọc Phù Dung lúc này cũng đã bước vào, nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, bàn tay tinh mỉ bắt đầu pha trà, một bên nhoẻn miệng cười:
“Chắc là đệ có nhiều thứ muốn hỏi?”
“Ừm, đám quân đội ngoài kia là ai? Vì sao ngăn cản người xa lạ xâm nhập?” Hắn nói lên thắc mắc.
“Đơn giản thôi!” Ngọc Phù Dung ưu nhã hồi đáp:
“Đó là quân đội tuần tra của Chân Lôi Điện, một trong ba Chí Tôn Thế Lực ở Trung Đông Động Thiên, phụ trách ngăn ngừa tu sĩ không thuộc Đông Vực tiến vào trong thời điểm này.”
Lạc Nam vuốt cằm ngẫm nghĩ, liền hiểu phần nào nguyên nhân, mở miệng nói rằng:
“Hiện tại Tứ Phương Quyết Đấu, phần lớn tu sĩ và thế lực toàn Đông Vực đang tập trung ở Trung Đông Động Thiên, nếu có cường giả lạ mặt thực lực kinh khủng lén lút tiến vào gây sự, khả năng sẽ một mẻ hốt gọn lực lượng tinh anh toàn Đông Vực.”
“Rất thông minh.” Ngọc Phù Dung ánh mắt sáng lên, đưa chén trà đến trước mặt hắn.
Lạc Nam nhấp một ngụm trà, chép miệng nói: “Đông Vực chẳng phải quá nhát gan? Các vị ở đây tập hợp rất nhiều cường giả hùng mạnh, còn sợ địch nhân đột kích hay sao?”
“Khanh khách.” Thanh Ảnh cười khúc khích: “Cẩn tắc vô áy náy.”
“Địa hình ở Đông Vực đặc thù, chúng ta đang ở dưới thung lũng, bốn phía xung quanh đều có thành vách che chắn.” Thanh Hương giải thích nói:
“Không sợ kẻ địch quang minh chính đại tấn công, nhưng lỡ gặp phải Chí Tôn sở hữu Độc Lực kinh khủng tiến vào ngầm phát tán, hay dùng bất cứ thủ đoạn quỷ dị tương tự quy mô lớn nào khác, làm sao có thể đề phòng kịp thời?”
“Thậm chí thử tưởng tượng nếu một Chí Tôn liều mạng tự bạo ở dưới này, hậu quả cũng là khó lường.”
Lạc Nam bừng tỉnh, nếu thật sự gặp phải hoàn cảnh như thế…e rằng chỉ có những cường giả hàng đầu là chống lại được, còn vô số tu sĩ thực lực yếu kém sợ rằng dữ nhiều lành ít a, cẩn thận cũng là điều dễ hiểu.
Xem ra không chỉ có quân đội tuần tra, để đảm bảo an toàn tuyệt đối, sợ rằng có cả Chí Tôn âm thầm dò xét trong bóng tối.
“Đó là lý do trong thời điểm này, chỉ có tu sĩ thuộc Đông Vực mới được tiến vào Trung Đông Động Thiên…hoặc là người được thế lực có tiếng tăm bảo lãnh như đệ.” Ngọc Phù Dung dịu dàng nói.
“Thật vinh hạnh cho ta.” Lạc Nam vuốt vuốt mũi, lúc này mới nhớ lại hỏi:
“Vừa rồi tỷ nói ta là phu quân của Tam Hoa Tinh, là cái gì nha?”
Hắn nhớ đến biểu hiện ghen ghét và đố kỵ khi đó của đám nam nhân, thật sự kỳ quái.
“Tứ Phương Quyết Đấu đã diễn ra được mấy tháng, vòng loại đã sớm kết thúc.” Ngọc Phù Dung che miệng cười, giải thích nói:
“Mà bên trong vòng loại, có ba vị tuyệt sắc mỹ nhân đại diện cho Liên Âm Tông biểu hiện kinh người, thành công vượt qua hàng loạt thiên tài đến từ rất nhiều thế lực, gây nên vô số người chấn kinh.”
“Do đó ba người các nàng trở thành đối tượng được vô số nam nhân truy phủng như chúng tinh ủng nguyệt, đặt cho danh xưng Tam Hoa Tinh, ám chỉ ba đóa hoa sáng rực như tinh tú trên bầu trời.”
“Phốc!” Lạc Nam nhịn không được bật cười, không cần nói cũng biết là ba trong số những nữ nhân của hắn, rốt cuộc đã hiểu vì sao khi mình được công bố là phu quân của Tam Hoa Tinh lại khiến đám nam nhân có biểu lộ như thế.
“Tam Hoa Tinh gồm những ai?” Hắn hiếu kỳ hỏi, không biết chúng nữ phân công nhau như thế nào.
“Chính là ba vị thiếu phu nhân Đình Manh Manh, Phượng Tịch Y và Lãnh Vận Du.” Thanh Ảnh hồi đáp.
Lạc Nam mỉm cười, đúng như dự đoán.
Bất quá nha đầu Đình Manh Manh vậy mà cũng được xưng là mỹ nhân? Chẳng lẽ nàng không sử dụng hình thái tiểu cô nương tham chiến?
Lúc này Phi Hoa Kiệu đã tiến vào một khách sạn rộng lớn bên dưới Trung Đông Động Thiên, khách sạn này lại là sản nghiệp của Liên Âm Tông, vì vậy chẳng có khách nhân nào khác.
Lạc Nam vừa rời khỏi kiệu đã nhìn thấy các thê tử đứng chờ sẳn ngoài sân, các nàng đã thông qua Long Tiên Thánh Điển cảm nhận được hắn.
“Khà khà, nghe nói chúng ta có Tam Hoa Tinh rất nổi tiếng.” Hắn cất tiếng cười trêu chọc.
“Hừ, xú danh có gì đáng kiêu ngạo?” Đình Manh Manh ngạo kiều hất cằm:
“Thiên tài Đông Vực đúng là không chịu nổi một kích.”
“Đừng nên chủ quan.” Lãnh Vận Du nghiêm mặt nhắc nhở: “Những đối thủ còn lại của chúng ta đều là nhân vật bất phàm.”
“Vào trong rồi nói!” Lạc Nam gật gù, dẫn theo một đám thê tử tiến vào phòng.
“Chủ công, lần này ngươi có cứu được Hắc Trư bọn hắn không?” Bạch Miêu Miêu nôn nóng hỏi.
Nàng dù sao cũng là Thập Nhị Cầm Tinh, chính là tam tỷ của Hắc Trư, lo lắng cho hắn là điều dễ hiểu.
“Yên tâm, phu quân của nàng ra tay, chẳng phải dễ dàng như trở bàn tay?” Lạc Nam rung đùi đắc ý.
Mấy nữ thở phào một hơi, Thủy Triều Tịch nhoẻn miệng cười: “Chúc mừng chàng đột phá Thánh Vương.”
“Chuyện nhỏ ấy mà.” Lạc Nam hất cằm lên.
“Ngươi có muốn giả dạng thành mấy người chúng ta tham dự Tứ Phương Quyết Đấu chơi không?” Đình Manh Manh nghịch ngợm hỏi:
“Dù sao thì ngươi có kinh nghiệm ngụy trang thành nữ mà.”
“Không, đó là sân chơi của các nàng.” Lạc Nam giận đến nghiến răng, nha đầu này rõ ràng thích trêu hắn.
“Nhưng bọn thiếp chưa quá tự tin.” Phượng Tịch Y nghiêm mặt đáp.
Lạc Nam giật mình: “Đối thủ còn lại mạnh lắm à?”
Chúng nữ hai mặt nhìn nhau, lúc này mới đem diễn biến kể lại cho hắn.
Thì ra Tứ Phương Quyết Đấu chia làm hai vòng chính, vòng đầu tiên được xưng là vòng loại, dùng để loại bỏ phần lớn thí sinh, vòng thứ hai chính là vòng đơn đấu, lúc này chỉ còn sót lại những yêu nghiệt hàng đầu.
Toàn bộ Đông Vực số thí sinh tham gia Tứ Phương Quyết Đấu lên đến hàng vạn, nhưng sau khi trải qua vòng loại, chỉ chọn ra 16 thí sinh có thành tích tốt nhất tiến vào vòng tiếp theo, đào thải khốc liệt vô cùng.
Ở vòng loại, các nàng sẽ được thả vào một chiến trường hỗn loạn, bằng mọi cách cũng phải tồn tại đến lúc còn 16 người cuối cùng, những kẻ chiến bại đều bị tước quyền thi đấu.
Đình Manh Manh, Lãnh Vận Du cùng Phượng Tịch Y liên thủ, các nàng sớm đã tình như tỷ muội ruột thịt nên lập tức ăn ý với nhau, chiến đấu cực kỳ thuận lợi, như thế trẻ tre một đường quét ngang, dẫn đến thanh danh của Tam Hoa Tinh vang vọng Đông Vực.
Hơn nữa bởi vì các thế lực khác chủ quan, xem nhẹ tam nữ nên mới ăn quả đắng, để các nàng đánh ra danh tiếng vô cùng.
Nhưng đồng thời 13 đối thủ còn lại thông qua vòng loại cũng không phải nhân vật dễ trêu.
Lăng Ba đưa cho Lạc Nam một bảng danh sách 16 người.
Hắn liếc mắt nhìn vào, vừa lúc nhìn thấy 16 cái tên…
Không tính tên của Tam Hoa Tinh, còn lại 13 nhân vật lần lượt là:
Tiểu thư Viêm Oanh của Viêm Ngục Tộc đến từ Nộ Viêm Động Thiên.
Thiếu chủ Lôi Tử của Chân Lôi Điện đến từ Trung Đông Động Thiên.
Đại đệ tử Hình Ứng của Hình Gia đến từ Trung Đông Động Thiên.
Thiếu chủ Cực Hàn của Cực Băng Cung đến từ Cực Băng Động Thiên.
Thiếu chí tôn Diệp Tàn của Tàn Linh Tông đến từ Luyện Hồn Động Thiên.
Thiếu chủ Mặc Ninh của Sát Ảnh Điện đến từ Liên Sát Động Thiên.
Thái tử Thương Huyền của Thương Thiên Quốc đến từ Lưỡng Quốc Động Thiên.
Ma tử Ma La Ha của Chí Tôn Ma Tông đến từ Vạn Ma Động Thiên.
Thiếu soái Chiến Long của Càn Chiến Điện đến từ Bách Chiến Động Thiên.
Thiếu chủ Trần Ca của Hóa Trận Tông đến từ Đông Trận Động Thiên.
Phó tộc trưởng Nhân Khí Tộc đến từ Ngự Khí Động Thiên.
Tán tu Nhược Sương.
Tán tu Dương Anh.
“Ồ, hầu hết đều là thiên tài đến từ 19 Động Thiên Phúc Địa, chỉ có hai người là tán tu?” Lạc Nam lên tiếng cười nói:
“Chẳng trách ba người các nàng được phong làm Tam Hoa Tinh, mỗi thế lực…mỗi Động Thiên Phúc Địa hầu hết chỉ có một nhân vật qua được vòng loại, Trung Đông Động Thiên với ưu thế sân nhà nên được hai tên, nhưng chỉ riêng Liên Âm Tông lại có đến tận ba người thông qua?”
Đó là chưa kể trong 19 Động Thiên Phúc Địa chỉ có 11 vị thiên tài thông qua mà thôi, chứng tỏ đã có những Động Thiên Phúc Địa ngay cả một thiên tài cũng không qua được vòng loại.
“Thế nên mới nói những kẻ thông qua đều là yêu nghiệt không thể xem thường.” Chúng nữ biểu lộ nghiêm túc:
“Ngay cả bọn thiếp cũng không tự tin giành chiến thắng.”
“Có ta ở đây.” Lạc Nam vỗ vỗ lồng ngực: “Bao giờ tiếp tục thi đấu?”
“Chúng ta có ba tháng thời gian chuẩn bị cho vòng tiếp theo.” Mấy nữ đáp.
“Trong ba tháng này, ta sẽ giúp các nàng đem chiến lực đề thăng.” Lạc Nam tự tin hứa hẹn.
Mấy nữ nhoẻn miệng cười, có lời này của hắn…các nàng lòng tin tăng mạnh.
“Đúng rồi phu quân.” Lăng Ba khéo léo nhắc nhở:
“Dựa theo Phù Dung tỷ tỷ cung cấp tin tức, trong hai vị tán tu Nhược Sương và Dương Anh, có một người khả năng cao là đến từ Đông Hoa Cung.”
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, đây đúng là thông tin mà hắn cần…
…
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
– Số TK: 1809205083252 – Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) – NGUYEN PHUOC HAU
– Momo và viettelpay: 0942973261
– Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn