Chương 2210: Về Thánh Địa

Tử Giới tán đi, toàn bộ hiện trường chỉ nhìn thấy bóng dáng Lạc Nam hiên ngang trở về Bá Vũ Điện, sắc mặt lãnh khốc không nói một lời.
Hắn khẽ phất óng tay áo, Diệt Thần Kiếm Trận giải trừ, toàn bộ phi kiếm hội tụ mà về, được Lạc Nam thu vào óng tay áo.
Hiển nhiên chúng nó đã tàn sát sạch sẽ Long Hồn, ngay cả ba kiện Oán Long Áo Choàng cũng đã bị loạn kiếm chém như giẻ rách.
Thân ảnh khổng lồ của Lôi Long biến mất như chưa từng tồn tại…
“Cái này…làm sao có thể? Thánh Tướng thật sự có thể tiêu diệt Thánh Đế rồi?” Một người không dám tin rống to.
Cả đám hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
“Hừ, chắc gì hắn tự giết bằng thực lực của chính mình?” Có trưởng lão của Huyết Kiếm Ngục không tin cười lạnh:
“Ở bên trong Tử Giới, chỉ cần lấy ra một khối Ngọc Bội ẩn chứa công kích của Thánh Đế Hậu Kỳ hay Thánh Đế Viên Mãn, chẳng phải liền dễ dàng oanh sát Thánh Đế Sơ Kỳ sao?”
“Nếu làm như vậy, cần gì phải sử dụng đến Tử Giới che đậy tầm mắt của chúng ta?” Đám đông không phục quát.
“Haha, cố ý ra vẻ thần bí mà thôi, để tất cả tin rằng hắn có thể tự mình tiêu diệt Thánh Đế.” Lại có cường giả Kiếm Phách Tộc không phục:
“Bằng không đường đường là Đại Hộ Pháp của Nam Thiên Môn, nếu ngay cả Thánh Đế Sơ Kỳ cũng giết không được, mặt mũi để ở đâu?”
Không ít người âm thầm gật đầu, đồng tình với thuyết pháp này.
Thật sự thì mọi thứ diễn ra quá mơ hồ, trước khi Tử Giới được kích hoạt, Lạc Nam mặc dù đã dùng đến rất nhiều thủ đoạn nhưng chỉ cùng Lôi Long đánh ngang tay.
Nhưng khi Tử Giới che đậy tất cả, Lôi Long lại nhanh chóng biến mất như chưa từng tồn tại, chẳng ai quan sát được tình hình diễn biến xảy ra.
Vậy nên mặc dù kèm theo địch ý sẳn có nhưng nhận định của cường giả Huyết Kiếm Ngục và Kiếm Phách Tộc không phải vô lý.
Căn cứ trước đó ngay cả Chí Tôn Nhất Kích mà Lạc Nam còn có thể ném ra miểu sát Ma Long Thánh Đế Viên Mãn, thì việc hắn lại dùng thủ đoạn tương tự, mượn ngoại lực cường đại giết chết Lôi Long trong Tử Giới là điều bình thường.
“Haizzz, tốt nhất đừng nên đắc tội với hắn…” Một vị lão nhân tu vi Thánh Đế không rét mà run, quay sang mấy tên hậu bối của mình nghiêm mặt căn dặn:
“Ở Kiếm Châu thà đắc tội Chí Tôn cũng không thể đắc tội Lạc Nam, nghe hiểu chưa?”
Chí Tôn thông thường còn chưa dám trêu vào một đám thế lực hàng đầu Huyết Kiếm Ngục, Khai Tinh Kiếm Phái, Kiếm Phách Tộc, Kiếm Trũng và cả Chân Long Hoàng Tộc.
Nhưng Lạc Nam thì lại làm cả rồi, thậm chí tàn sát người của những thế lực này mà chẳng hề cố kỵ.
Thế cho nên nếu phải lựa giữa việc đắc tội một Chí Tôn và Lạc Nam, đại đa số người cảm thấy đắc tội Chí Tôn nói không chừng tỷ lệ sống sẽ cao hơn.
“Chết!”
Ở phía đối diện, sau một phen chèo chống trước sự vây công của chúng nữ, thủ cấp của Phong Long cũng bị kiếm của Lạc Hà trảm xuống, Linh Hồn bị Thủy Triều Tịch cưỡng ép rút ra thu làm U Hồn Nô Lệ, so với hoàn toàn chết thảm như Ma Long và Lôi Long, kết cục của Phong Long khá hơn rất nhiều.
Kết quả này cũng không ngoài dự kiến, bởi lẽ Phong Long chỉ là Thánh Đế Trung Kỳ, trong khi đó Thủy Triều Tịch đã là Thánh Hồn Đế Hậu Kỳ.
Có thêm chúng nữ xuất thủ chỉ khiến trận chiến kết thúc nhanh hơn mà thôi…
“Được rồi, đem thịt rồng trở về cho Mỹ Anh ăn sáng.” Diễm Nguyệt Kỳ cười nhạt, thu thi thể của Phong Long vào trong Nhẫn Trữ Vật.
Các nàng đồng loạt bay lên Bá Vũ Điện đứng bên cạnh Lạc Nam.
NGAO NGAO NGAO NGAO…
Thập Bát Long trở về vị trí cũ, hưng phấn ngửa đầu rít gào, từ trong những họng pháo khổng lồ vẫn còn có khói lửa chưa tan…
Trong ánh mắt kinh sợ và sùng bái của vô số người, Bá Vũ Điện ngự không mà đi, biến mất ở chân trời.

“Phu quân, ngươi thật sự làm thịt Thánh Đế Sơ Kỳ sao?”
Vừa mới khuất khỏi mắt đám người, Âu Dương Thương Lan đã nhịn không được hỏi.
PHỐC!
Nàng không hỏi thì tốt, vừa mới hỏi xong…Lạc Nam đã phun ra một ngụm máu, biểu hiện trầm ổn vừa rồi biến đi đâu mất, toàn thân như bong bóng xì hơi ngã lăn xuống đất.
“Phu quân!” Chúng nữ biến sắc, vội vàng ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Móa nó, mệt chết ta.” Lạc Nam thở hổn hển: “Đau thật…”
Mấy nữ đưa mắt nhìn, phát hiện cơ thể của hắn đang bắt đầu nứt ra như pho tượng vỡ, máu vẫn không ngừng chảy.
Vạn Cổ Bất Hủ Thân giải trừ, áp lực cực đại mà Bỉ Ngạn Hoa và 150 hành tinh ập đến.
Mặc dù thể trạng trâu bò hơn thể tu đồng cấp rất nhiều nhưng Thể Thánh Tướng vẫn có phần không gánh nổi nguồn sức mạnh to lớn như thế.
“Cũng phải thôi, phu quân bạo phát toàn lực đã có được chiến lực cấp Thánh Đế, thử hỏi làm sao thân thể Thánh Tướng nào gánh nổi chiến lực Thánh Đế?” Hi Vũ cau mày, Bất Diệt Viêm cuồn cuộn tiến ra bao trùm cơ thể Lạc Nam, giúp hắn làm lành thương tổn.
“Chàng quá liều lĩnh.” Yên Nhược Tuyết thở dài một hơi, đặt đầu hắn nằm lên đùi mình, lấy ra Bất Tử Dịch Thủy cho hắn uống từng ngụm.
Có được nguồn Sinh Mệnh Lực tinh khiết và nồng đậm đi vào, Lạc Nam toàn thân thư thái dễ chịu, nhịn không được rên rỉ thành tiếng:
“Các nàng làm ta sướng quá…”
“Không đứng đắn chút nào.” Chúng nữ phi một tiếng, làm sao không nghe ra giọng điệu đen tối của hắn.
Bình thứ ba rồi bình thứ tư, mãi cho đến bình Bất Tử Dịch Thủy thứ mười và Bất Diệt Viêm thiêu đốt không ngừng, các vết nứt trên cơ thể Lạc Nam mới dần dần khép lại.
Tình cảnh này khiến các nữ nhân nhíu mày, Liễu Ngọc Thanh nghiêm túc nói:
“Mặc dù Bất Tử Thụ là Thiên Mệnh Nguyên Chủng nhưng cũng không phải vạn năng, cơ thể của chàng sau quá nhiều lần sử dụng nó đã bắt đầu lờn đi, hiệu quả chẳng còn cao như lúc trước, phải dùng số lượng cực nhiều mới có thể hồi phục.”
Một bình Bất Tử Dịch Thủy được tinh luyện từ một trăm chiếc lá Bất Tử Thụ, mang đến nguồn Sinh Mệnh Lực kinh người.
Thánh Tướng bình thường chỉ cần uống một giọt là đủ cải tử hoàn sinh, trong khi đó Lạc Nam phải uống tận mười bình mới có thể hồi phục thương tổn.
Rõ ràng sau quá nhiều lần lạm dụng Bất Tử Dịch Thủy, cơ thể của hắn đã dần bị lờn thuốc…
“Haha, không sao cả…Bất Tử Dịch Thủy chúng ta có rất nhiều, uống mười bình không khỏi thì một trăm bình, chẳng ảnh hưởng gì.” Lạc Nam thoải mái cười.
“Chàng nên tích trữ một số lượng lớn Bất Tử Dịch Thủy bên trong đan điền, trong chiến đấu có thể luyện hóa bất cứ lúc nào, không cần phải uống vào sau mỗi trận chiến.” Tuế Nguyệt đề nghị.
“Kế này hay nha…” Hai mắt Lạc Nam sáng lên.
Đúng thật mỗi khi chiến đấu phải lấy Bất Tử Dịch Thủy ra uống quá mức bất tiện, còn lo lắng người ngoài nhìn thấy và nhận ra lai lịch của nó.
Vậy nên chỉ cần tích trữ số lượng lớn Bất Tử Dịch Thủy trong đan điền, lúc bị thương thì lập tức luyện hóa từ bên trong, hiệu quả sẽ vô cùng to lớn.
Đơn giản mà hiệu quả, thế mà từ trước hắn không nghĩ ra, nhào lên hôn Tuế Nguyệt một ngụm.
“Đáng giận, chàng chưa trả lời câu hỏi của ta!” Âu Dương Thương Lan bất mãn nói:
“Chàng tự mình làm thịt Thánh Đế thật sao?”
Chúng nữ cũng vểnh tai, hiển nhiên rất chờ mong đáp án này…nếu thật sự là thế thì chiến lực của nam nhân quá mức kinh khủng.
“Đương nhiên rồi.” Lạc Nam cười nhếch mép:
“Đêm nay hầu hạ ta cho tốt, nói không chừng ta cao hứng đem bí mật tiết lộ cho các nàng.”
“Đi chết đi!” Đón chào Lạc Nam là một đám quyền đầu trắng như phấn.
Lạc Nam ra vẻ bí hiểm nhưng cũng không muốn tiết lộ.
Việc một Thánh Tướng có thể sử dụng Pháp Tướng Thần Thông quá mức kinh khủng, đây rõ ràng là đi ngược lại với quy luật tự nhiên, trái nghịch thiên đạo, phản quy tắc của Nguyên Giới.
Tu sĩ bình thường tu luyện tân tân khổ khổ, từ Nhập Thánh cho đến tận Chí Tôn, trải qua vô vàn sinh tử mới vất vả đúc nên Chí Tôn Pháp Tướng.
Từ Chí Tôn Pháp Tướng đó mới có thể thi triển Pháp Tướng Thần Thông cường đại.
Loại thủ đoạn kinh khủng như thế lại bị một tên Thánh Tướng thông qua Pháp Tướng bình thường xuất sử đi ra, nghĩ đến thôi là người thông minh có thể ngay lập tức liên tưởng đến Cấm Kỵ.
Chúng nữ biết được chuyện này chỉ có bất lợi với các nàng chứ chẳng có lợi ích gì, cho nên Lạc Nam nghĩ càng ít người biết càng tốt.
Đương nhiên nếu không sử dụng đến Pháp Tướng Thần Thông thì hắn cũng có cách khác để làm thịt tên Lôi Long.
Chẳng hạn như sử dụng đến Long Thần Biến và Long Thần Nguyên Kinh, ở trước mặt Long Thần, Lôi Long cũng phải quỳ xuống.
Bất quá nếu làm như thế cơ thể của hắn sẽ phải gánh vác nặng hơn, di chứng dữ dội hơn.
Sau một trận chiến này, hắn nhận ra mặc dù mình có khả năng vượt cấp là thật nhưng tầm quan trọng của tu vi mới là thứ cần quan tâm nhất.
Ví dụ như chỉ cần hắn là Thể Thánh Vương, vậy thì áp lực mà Bỉ Ngạn Hoa và 150 hành tinh mang đến sẽ giảm thiểu vô cùng, có thể càng chiến đấu thoải mái hơn, có thể càng thi triển nhiều loại thủ đoạn hơn mà không sợ bản thân đạt đến giới hạn và quá tải.
Nhắc đến tu vi, Lạc Nam lại có chút u sầu…
Đoạt Mệnh Tử Vong rất mạnh, rất nguy hiểm nếu rơi vào tay tu sĩ bình thường…nhưng dường như lại không mang đến tác dụng ngoài ý muốn cho hắn.
Bởi lẽ sau khi cướp đoạt toàn bộ sinh mệnh của tên Lôi Long, Lạc Nam phát giác tu vi của mình chỉ nhích lên một chút xíu mà thôi.
Mặc dù cũng có tăng tiến nhưng lại không đáng kể.
Với tốc độ như thế, hắn ước tính mình phải cướp đoạt sinh mệnh của vài chục vị Thánh Đế tương tự như Lôi Long mới có thể đột phá Thánh Vương.
Rõ ràng không phải Đoạt Mệnh Tử Vong yếu, mà là do Bất Hủ Diễn Sinh Kinh đòi hỏi quá cao.
Tu vi Lạc Nam càng tăng, nguồn lực lượng mà hắn cần để đột phá càng khủng bố.
Ranh giới Thánh Tướng Viên Mãn và Thánh Vương tưởng như mỏng manh lại như cách xa một lạch trời, khiến ngay cả toàn bộ sinh mệnh của Thánh Đế cũng không thể mang đến tác dụng quá lớn.
“Thôi kệ vậy, có còn hơn không…” Lạc Nam tự an ủi chính mình, góp gió thành bão vậy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy không thể cung cấp lực lượng dồi dào cho hắn như nguyện vọng, nhưng độ nguy hiểm của Đoạt Mệnh Tử Vong vẫn là điều không thể xem thường.
Chính nó đã làm Lôi Long suy yếu, tạo tiền đề cho Lạc Nam giành chiến thắng đầu tiên trong cuộc chiến với một vị Thánh Đế, hơn nữa còn là Thần Thú.
“Khoan đã…” Lạc Nam bất chợt giật mình: “Ba tên Sát Long Vệ đã làm thịt, tại sao còn chưa hoàn thành nhiệm vụ?”
Hắn vuốt vuốt cằm xem lại nội dung, chỉ thấy nhiệm vụ yêu cầu giải quyết sạch sẽ đám Sát Long Vệ ở Kiếm Châu.
Hiện tại chưa hoàn thành nhiệm vụ, chứng tỏ tại Kiếm Châu vẫn còn Sát Long Vệ tồn tại.
“Chà, không chỉ ba tên à…” Lạc Nam mỉm cười, hướng trong lòng hạ lệnh:
“Thiên Cơ Lâu, dò thám tin tức Sát Long Vệ tại Kiếm Châu cho ta!”
‘‘KENG, không đủ Điểm Danh Vọng !’’ Thanh âm máy móc hồi đáp.
‘‘Cái quỷ gì ?’’ Lạc Nam hoài nghi mình nghe lầm, lập tức ngồi thẳng lưng.
Chẳng lẽ trong đám Sát Long Vệ có tồn tại kinh thiên động địa nào đó đến mức hàng trăm vạn Điểm Danh Vọng cũng không dò xét nổi ?
Hắn kiểm tra số lượng Điểm Danh Vọng còn lại của mình, phát hiện không đến mười vạn.
‘‘Cái gì thế này ? Điểm Danh Vọng của ta đi đâu ?’’ Lạc Nam hoảng hốt, tâm tình lạnh lẽo :
‘‘Chẳng lẽ Hệ Thống gian lận ?’’
‘‘Hừ, công tử ngươi nghĩ hay lắm, chúng nữ của ngươi ở Tiểu Vũ Trụ số lượng đông đảo trong thời gian dài như thế, chẳng lẽ miễn phí sao ?’’ Kim Nhi bĩu môi khinh bỉ nói.
“Cái gì? Tiêu tốn nhiều đến như vậy?” Sắc mặt Lạc Nam cực kỳ đặc sắc.
Lúc đó chúng nữ trở về, hắn thấy tu vi các nàng tăng cao, lại thêm nhung nhớ nhiều ngày xa cách nên đâu thèm để ý tiêu hao bao nhiêu Điểm Danh Vọng.
Nào có ngờ bị trừ đến chạm đáy như vậy, đến mức ngay cả Điểm để sử dụng Thiên Cơ Lâu cũng chẳng còn.
Lạc Nam lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa…nhưng tự an ủi các thê tử đều nhờ Vạn Vũ Môn mà đột phá Thánh Hoàng, cũng xem như có thể chấp nhận được.
Điểm Danh Vọng mất đi có thể cày trở lại…
Nghĩ đến biểu hiện gần đây của bản thân mình, tin rằng không bao lâu nữa sẽ lại thu về lượng Điểm Danh Vọng mới.
Bất quá trước mắt cần nghĩ cách săn lùng mấy tên Sát Long Vệ kia.
“Phu quân ngươi lại tự kỷ sao?” Đã sớm quen Lạc Nam thường một mình biểu lộ sắc mặt, mấy nữ nhân che miệng cười khẽ.
“Tự kỷ cái đầu các nàng.” Lạc Nam nghiêm mặt nói: “Sư phụ Kim Nhi vừa thông báo vẫn còn Sát Long Vệ ở Kiếm Châu, ra lệnh cho ta săn giết sạch sẽ bọn chúng.”
“Thú vị đấy.” Chúng nữ hai mắt sáng rực.
“Trở về địa bàn rối tính tiếp.” Lạc Nam lười biếng vùi đầu vào lòng mỹ nhân ngủ say.

NGAO!
Bá Vũ Điện rất nhanh băng qua Thanh Long Thánh Địa, nặng nề rơi xuống phía trước Thanh Long Phủ.
Ninh Huyền Tâm, Lạc Sương, Tây Thi mấy nữ đã sớm nghe tin ra ngoài nghênh đón, ngay cả Lạc Tư Tình cũng che giấu dung mạo bước ra.
“Đại tẩu, nhị tỷ…”
Mấy nữ liền nhoẻn miệng cười rạng rỡ.
“Ồ? Sao ít thế? Những người khác đâu?” Ninh Huyền Tâm quan tâm hỏi.
“Trong Thăng Lực Tháp hết rồi.” Hi Vũ cười nói.
“Sao có thể nhanh như vậy? đều là Thánh Hoàng hết cả rồi…” Lạc Sương kinh hô, cảm nhận được khí tức của mấy nữ nhân khiến nàng cảm thấy khó tin.
Phải biết rằng trước đây nàng tu vi cao hơn chúng nữ rất nhiều, ấy thế mà chỉ từng đó thời gian đã bị chúng nữ gần đuổi kịp.
“Nàng dâu của Lạc Gia chúng ta chẳng lẽ kém sao?” Lạc Nam cười hắc hắc đầy đắc ý:
“Có quà này cho tỷ!”
Hắn ném cho Lạc Sương một tấm bản đồ và một khối ngọc bội.
“Thứ gì đây?” Lạc Sương ngờ vực hỏi.
“Bản đồ thông tin về một Thánh Đế Viên Mãn di tích, ta lấy được từ Thiên Kiêu Yến Hội lần trước, tặng cho tỷ thích thì đi thám hiểm cũng tốt.” Lạc Nam nói rằng.
Thứ này hắn đã giữ bên người được một thời gian, cảm thấy đây là cơ hội để nhị tỷ đột phá Thánh Đế.
Dù sao muốn thành Thánh Đế không phải cứ tu luyện một chỗ là được, cần phải có kinh nghiệm thực chiến và cơ duyên tương ứng.
“Tốt lắm, lão nương phải đuổi kịp đại tẩu.” Lạc Sương hưng phấn cười rộ lên, lại lắc lư ngọc bội:
“Còn thứ này?”
“Chí Tôn Nhất Kích, mang theo phòng thân!” Lạc Nam tùy ý nói.
“Phốc!” Chúng nữ Tây Thi xém chút phun ra, ánh mắt quỷ dị nhìn lấy hắn.
“Lão đệ, lão nương yêu ngươi chết mất.” Lạc Sương cười khoái trá, bất chợt nhào đến ôm hôn thắm thiết.
Hắn không chút lưu tình đem nàng đạp ra ngoài, sắc mặt ghét bỏ chọc cho Lạc Sương giận đến nghiến răng, mấy nữ nhân che miệng cười trộm.
Trong lúc đám người vui vẻ, Tần Lộng Ngọc nghiêm trang chỉnh tề xuất hiện, trầm giọng bẩm báo:
“Đại Hộ Pháp, có một số Luyện Đan Sư và Luyện Khí Sư cao cấp muốn gặp ngươi.”

Chúc cả nhà chiều vui vẻ <3 /// Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ: – Số TK: 1809205083252 – Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) – NGUYEN PHUOC HAU – Momo và viettelpay: 0942973261 – Paypal: [email protected] E chân thành cảm ơn

Prev
Next