Chương 2069: Nhân Đạo mở ra

Đây là cơ hội để gia tăng tu vi, nói không chừng còn có thể đạt đủ điều kiện để mở ra đạo thứ hai của Lục Đạo Luân Hồi Tâm sau Yêu Đạo, Lạc Nam đương nhiên xem trọng vô cùng.

“Kim Nhi, nàng có kiến nghị nào không?”

Lạc Nam hướng Kim Nhi hỏi thăm.

Các thê tử sở hữu rất nhiều lực lượng cường đại, ngoài Bất Diệt Viêm của Hi Vũ hắn đã có được, thì Băng Hồn Lực của Hoa Thanh Trúc, Thánh Kiếp Kim Lôi của Diễm Nguyệt Kỳ, Diệt Sinh Hồn Độc của Liễu Ngọc Thanh, Niết Bàn Thánh Hỏa của Phượng Nghi và Phượng Cửu Huyền, Tịch Diệt Thánh Viêm của Tử Yên và Phượng Tịch Y, Cửu U Tử Hỏa của Phiêu Tử Hàm, Hư Vô Chi Lực của Cự Mỹ Anh, Quỷ Lực và Thần Lực của Quân Tư Tình…

Ngay cả mấy nàng Thường Nga, Cơ Nhã và Cơ Băng sau khi giác tỉnh huyết mạch Quảng Hàn cũng sở hữu Nguyệt Hàn Băng Lực, là loại lực lượng băng hệ có thể gia tăng sức mạnh nếu chiến đấu bên dưới ánh trăng, vô cùng lợi hại.

Tất cả đều là những lực lượng đáng để hắn cân nhắc lựa chọn.

“Đề nghị công tử lựa chọn Cửu U Tử Hỏa.” Kim Nhi ngồi trên bả vai hắn đung đưa hai chân, nhí nhảnh nói:

“Cửu U Tử Hỏa là ngọn lửa u minh ẩn chứa lực lượng nguyền rủa, chẳng những có thể giúp chủ nhân điều khiển khô lâu cường đại hơn, mà còn có thể dùng để thi thuật nguyền rủa, gia tăng uy lực của lời nguyền.”

“Công tử sở hữu Tai Ách Thư, chỉ một mình Nguyền Huyết Lâu khó mà phát huy hết khả năng của nó, Cửu U Tử Hỏa là một biện pháp tốt để phát huy được công dụng của Tai Ách Thư.”

“Kim Nhi biết công tử có ý định sở hữu Hư Vô Chi Lực, nhưng e rằng lực lượng mà Hư Vô Hồ Lô cung cấp không đủ để ngươi đúc nên Hư Vô Đỉnh hoàn chỉnh, điều này sẽ làm chậm tiến độ khai mở tầng tiếp theo của Bất Hủ Diễn Sinh Kinh, vì nó yêu cầu tất cả các đỉnh phải được hoàn thiện.”

Lạc Nam vuốt cằm, với kiến thức và tầm hiểu biết của Kim Nhi, nếu nàng đã nói như vậy thì chắc chắn không sai được.

Nghĩ đến cũng phải, từ lúc hắn đạt được Tai Ách Thư đến nay chỉ mới dùng nó có một lần duy nhất, nguyên nhân là do chưa đủ tu vi, khó lòng phát huy hết khả năng của Tai Ách Thư đối với kẻ địch.

Nhưng nếu có được Cửu U Tử Hỏa phối hợp Nguyền Huyết Lâu, nói không chừng sẽ khiến Tai Ách Thư trở nên nguy hiểm hơn.

Vốn hắn cũng có ý định giao Tai Ách Thư cho Mộ Sắc Vy, bởi vì nàng là nữ nhân duy nhất tu luyện nguyền rủa của hắn, nhưng hắn lại không muốn nàng phải chịu phản phệ sau mỗi lần thi triển lời nguyền, vì vậy vẫn quyết định để Tai Ách Thư cho bản thân sử dụng.

“Thật ra công tử và Mộ Sắc Vy có thể cùng nhau hợp lực thi triển nguyền rủa thông qua Tai Ách Thư, bởi vì hai người đã luyện đến Long Tiên Vĩnh Cửu, tuy hai mà một, phản phệ cứ để một mình công tử gánh là được.” Kim Nhi thay hắn giải đáp nghi hoặc.

“Nếu vậy thì tốt quá…” Lạc Nam hài lòng nhếch miệng, không do dự nữa hướng về Linh Giới Châu truyền âm:

“Tử Hàm, nhờ nàng dùng Cửu U Tử Hỏa giúp phu quân bồi dưỡng Tiên Thiên Hồ Lô Đằng.”

“Ồ, phu quân có hứng thú với Cửu U Tử Hỏa của Tử Hàm tỷ tỷ sao?” Chúng nữ nghe vậy cùng lúc nhìn Phiêu Tử Hàm.

“Ta cũng không biết ý đồ của hắn, chẳng lẽ muốn chơi hài cốt và nguyền rủa?” Phiêu Tử Hàm lắc đầu cười khổ.

Bất quá nàng vẫn là bước đến bên cạnh dàn Hồ Lô đang mọc trên sườn núi, khoanh chân ngồi dưới chân núi, sắc mặt nghiêm túc.

GÁY!

HỪNG HỰC…

Theo một tiếng gáy có phần âm trầm lạnh lẽo, toàn bộ không gian như bị một tầng sương lạnh rét đến thấu xương xâm nhập.

Hư ảnh một tôn Thần Thú có hình dạng như Chu Tước nhưng toàn thân lại được bao phủ trong một ngọn lửa đen kịch như đến từ cõi u minh, tràn ngập cảm giác âm u, tội lỗi.

Chính là Cửu U Minh Tước và Cửu U Tử Hỏa, ngọn lửa của cái chết dùng để thức tỉnh các khôi lâu, nguyền rủa địch nhân khi bị thiêu đốt.

Phiêu Tử Hàm hai tay kết ấn, hư ảnh Cửu U Minh Tước đã mang theo cuồn cuộn Cửu U Tử Hỏa thiêu đốt lấy toàn bộ Tiên Thiên Hồ Lô Đằng.

Cảnh tượng quen thuộc như lần trước phát sinh, Cửu U Tử Hỏa cũng bị toàn bộ Tiên Thiên Hồ Lô Đằng tham lam hấp thu như vòi rồng hút nước.

Khi sắc mặt Phiêu Tử Hàm đã hơi trắng nhợt vì tiêu hao lực lượng, ở trung tâm của dàn hồ lô đã nở ra một đóa hoa như ngọn lửa tội lỗi đang thiêu đốt.

Đơm hoa rồi kết quả, một quả hồ lô màu đen hừng hực liệt diễm mọc ra, sau đó thành thục rơi xuống đất.

“Hừ…” Phiêu Tử Hàm mệt mỏi yêu kiều hừ một tiếng, Tử Yên đã ân cần đỡ lấy nàng:

“Sư phụ không sao chứ?”

“Tiêu hao hơi nhiều một chút mà thôi, nghỉ ngơi là khỏe.” Phiêu Tử Hàm yếu ớt nói.

“Vất vả cho nàng rồi.” Lạc Nam ôn nhu lên tiếng.

“Haha, chàng lựa chọn Cửu U Tử Hỏa của thiếp để sở hữu, thiếp rất vui vẻ.” Phiêu Tử Hàm cười cười.

Lạc Nam động ý niệm, liền mang Phiêu Tử Hàm ra ôm lấy, dịu dàng lau đi mồ hôi trên trán nàng, các loại thiên địa dị vật cuồn cuộn tiến vào cơ thể nàng trị thương.

Phiêu Tử Hàm lựa một tư thế thoải mái nằm trong lòng hắn, bàn tay trắng ngần như phấn vuốt ve gò má nam nhân.

Lạc Nam trong lòng rung động, không nói tiếng nào liền đem mấy nữ Lạc Hà, Bạch Long cùng Điệp Mộng Kha thu vào Linh Giới Châu.

“Đại thúc, chàng muốn làm cái gì? vì sao phải giấu các tỷ muội?” Phiêu Tử Hàm ánh mắt khiêu khích xem lấy hắn.

“Đương nhiên là giúp Hàm Nhi của ta đẩy nhanh tốc độ hồi phục.” Lạc Nam cười hắc hắc, lửa dục vừa bị Bạch Long nhóm lên một lần nửa bùng cháy.

“Đừng, các tỷ muội sẽ cười nhạo thiếp.” Gò má Phiêu Tử Hàm đỏ lên như hoa hồng, ánh mắt như nước nhìn sang một hướng khác.

Lạc Nam nghịch ngợm vuốt ve mái tóc của nàng, từ sau khi không còn bị vong tình quấy phá, Hàm Nhi của hắn đã thật sự trở lại, ưa thẹn thùng nhưng quyến rũ mê chết người.

Hắn cúi thấp đầu thì thào: “Ai dám cười phu quân thi hành gia pháp!”

Nhìn ngắm đôi môi thơm tho có ánh tím đang hé mở của nàng, Lạc Nam cúi đầu hôn xuống.

“Ưm…”

Theo một tiếng rên rỉ như muốn như không của mỹ nhân, xuân sắc tràn ngập.

Không biết qua bao lâu sau, Phiêu Tử Hàm không còn chút khí lực, ngay cả đầu ngón tay cũng động đậy không nổi, cơ thể thành thục trắng nõn nà, từng bộ vị bạo mãn ép sát vào cơ thể cường tráng của nam nhân thở gấp từng đợt:

“Đại thúc…phu quân…Hàm Nhi chịu hết nổi, để Tử Yên thay thiếp hầu hạ chàng…”

Lạc Nam thật sự quá cường đại, đại chiến ba trăm hiệp nàng hoàn toàn không phải là đối thủ, bị liên tục đưa lên đỉnh vu sơn, thỏa mãn sung sướng nhưng cũng quá mệt mỏi.

Cái tên đáng ghét này nói là giúp nàng khôi phục, kết quả càng làm càng yếu thêm.

“Ngoan, kế tiếp ta không làm nữa, tập trung tu luyện.” Hắn lưu luyến mút nhẹ hạt anh đào trên núi non thêm một chút, lúc này mới bắt đầu tập trung tu luyện.

Lấy ra quả Hồ Lô do Phiêu Tử Hàm tốn nhiều công sức ngưng tụ thành, Lạc Nam đặt tên cho nó là Cửu U Hồ Lô.

Không chút do dự, Lạc Nam lấy ra lượng lớn Nguyên Thạch rải khắp căn phòng, số lượng hàng trăm mỏ.

Lúc này hắn mới há mồm đem toàn bộ Cửu U Hồ Lô ăn vào.

GÁY!

Như có Cửu U Minh Tước gáy vang từ thể nội, từng tia Cửu U Tử Hỏa tinh khiết và cường đại như Vĩnh Hằng Thuộc Tính sôi trào trong cơ thể, lan tràn khắp toàn thân một vòng sau đó hội tụ vào đan điền.

Diễm Tâm Đỉnh lại được dịp mạnh lên, Hỏa Nhi hưng phấn khoanh chân, bắt đầu điều động Diễm Tâm Đỉnh hấp thu Cửu U Tử Hỏa.

Nguyên Khí bốn phương tám hướng từ Nguyên Thạch cũng trở thành năng lượng phụ trợ, cuồn cuộn như thác bị Lạc Nam hấp thu.

Lạc Nam một bên tu luyện, một bên ôm vòng eo uyển chuyển của Phiêu Tử Hàm, vận chuyển công pháp song tu.

Quá trình này đương nhiên Phiêu Tử Hàm cũng được lợi ích, tu vi của nàng tăng tiến một tiểu cảnh giới, Thánh Tướng Sơ Kỳ đạt đến Thánh Tướng Trung Kỳ.

Trong khi đó, tu vi Nguyên Tu dậm chân tại chỗ đã lâu của Lạc Nam chính thức đạt đến Đại Thánh Trung Kỳ.

Tuy vẫn còn thua Hồn Tu và Thể Tu, nhưng đã có dấu hiệu đuổi kịp.

Lạc Nam nằm ở trên giường, phía dưới là hai bờ môi ướt át kiều diễm của Tử Hàm và Tử Yên ôn nhu liếm láp, phun ra nuốt vào tiểu huynh đệ to lớn đầy gân guốt.

Đáp ứng nguyện vọng của Phiêu Tử Hàm, hắn đã gọi thêm Tử Yên tham gia náo nhiệt, sủng ái hai vị sư đồ kiều thê của mình.

“Ưm, sâu vào đi bảo bối…”

Vừa tận hưởng dư vị tuyệt vời, vừa đánh giá vị trí trái tim bên trong cơ thể mình.

Ở nơi đó, một vách ngăn hoàn toàn mới đã được tháo bỏ lớp gông cùm xiềng xích, chính thức tự do.

Đó là một đạo của Lục Đạo Luân Hồi Tâm được giải phóng hoàn toàn khi Lạc Nam đáp ứng đủ điều kiện.

Có màu trong suốt, đại diện cho Nhân Đạo.

Không sai, sau Yêu Đạo thì đạo tiếp theo mà Lạc Nam mở ra chính là Nhân Đạo.

Điều này khiến Lạc Nam thật sự mừng rỡ như điên.

Bởi vì theo lời của Kim Nhi từng nói, Nhân Đạo không chỉ là nhân loại bình thường, mà nó còn liên quan đến các Thiên Địa Sủng Nhi.

Bất Tử Tộc, Binh Nhân Tộc…đều được xếp vào hàng ngũ Nhân Đạo.

Đặc biệt nhất là kẻ thù của Lạc Nam đang sắp đối mặt, Vạn Ứng Khang của Vạn Linh Tộc cũng thuộc về Nhân Đạo.

Và đương nhiên vẫn còn…

Lạc Nam động ý niệm, lại là mấy vị mỹ kiều thê tuyệt sắc khuynh thành hiện thân.

Yên Nhược Tuyết, Tuế Nguyệt, Võ Tam Nương, Cự Mỹ Anh, Thường Nga…

“Phu quân, ngươi lại hoang dâm vô độ?” Chúng nữ vừa mới có mặt, Võ Tam Nương đã như cười như không nhìn lấy hắn.

Hiển nhiên tình cảnh sư đồ Tử Hàm và Tử Yên đang phục vụ côn thịt kia hấp dẫn ánh mắt các nàng.

Mà tính cách của Võ Tam Nương cũng cực kỳ phóng khoáng và lớn mật, tưởng rằng hắn gọi các tỷ muội đi ra sủng ái, bèn cởi sạch quần áo trèo lên người Lạc Nam, hôn lấy môi hắn.

Thường Nga thở dài quay mặt sang nơi khác, dẫu biết ngày này sớm muộn sẽ tới nhưng không ngờ đột ngột như vậy.

Mấy nữ nhân khác từ chối cho ý kiến, bất quá chẳng hề ngần ngại, cảnh tượng như thế này các nàng đã sớm quen rồi.

“Bốp!” Lạc Nam vỗ mạnh mông của Võ Tam Nương, hung hăng cắn đầu lưỡi của nàng khiến sư phụ thê tử nổi nóng:

“Đáng ghét, còn thích chơi thô bạo?”

Lạc Nam dở khóc dở cười ngồi dậy, cũng kéo Tử Hàm với Tử Yên ôm hai bên trái phải, nghiêm mặt nói:

“Có chính sự, không phải đùa giỡn.”

“Chính sự? nào có trần truồng ngồi trên giường bàn chính sự?” Tuế Nguyệt như cười như không xem lấy hắn.

Lạc Nam xấu hổ ho khan một tiếng, ra hiệu cho các nàng ngồi xuống, da mặt hắn vốn dày, trần trụi ngồi trước các nữ nhân của mình cũng chẳng vấn đề gì.

Cũng may khách sạn này thuộc loại cao cấp, cái giường cực kỳ lớn, Lạc Nam và mấy nữ nhân đều không chật chội chút nào.

“Ta vừa thành công mở ra Nhân Đạo, muốn nhờ các lão bà truyền thụ một số thủ đoạn lợi hại.” Lạc Nam cười hắc hắc, tự hào nói.

“Nhân Đạo?” Mấy nữ nhân ánh mắt lóe lên, đương nhiên hiểu ý của hắn là cái gì.

Trước đây phu quân của các nàng cũng mở ra Yêu Đạo, sau đó hắn liền quấn lấy các thê tử có huyết mạch Thần Thú, Ma Thú để học hỏi không ít thủ đoạn.

Hiện tại vậy mà mở ra Nhân Đạo rồi, chẳng trách sẽ quấn lấy các nàng.

Trong số các nàng ở đây, Yên Nhược Tuyết mang huyết mạch Địa Hoàng Hải Đế Tộc, Tuế Nguyệt mang huyết mạch Thời Không Hoàng Tộc, Võ Tam Nương là Bách Võ Chiến Tộc, Cự Mỹ Anh là Vu Tộc, Thường Nga là Quảng Hàn Tộc.

Có thể nói chủng tộc của các nàng ít nhiều đều có liên quan đến nhân tộc, hình dạng trời sinh cũng là không khác biệt nhiều so với nhân loại.

“Tu vi của chàng vừa tăng nhờ Hồ Lô sao?” Tuế Nguyệt hiểu vấn đề.

“Ừm.” Lạc Nam cười đáp: “Vừa đủ điều kiện mở ra Nhân Đạo, ta muốn thử khả năng của nó.”

“Đúng là cái tên tham lam, chàng ngay cả thủ đoạn của bọn thiếp cũng muốn học, như vậy cường đại đến mức độ nào? ai còn đánh lại chàng?” Yên Nhược Tuyết trêu chọc nhìn hắn nói.

“Haha, cường đại mới làm chồng nàng.” Lạc Nam hung hăng hôn bà cả một ngụm.

Chúng nữ nhìn nhau mỉm cười, các nàng đương nhiên không ngần ngại truyền thụ những con bài cường đại của mình cho nam nhân, thậm chí thông qua Long Tiên Thánh Điển song tu sẽ truyền thụ dễ dàng hơn nhiều.

Chỉ có Thường Nga là bất đắc dĩ lên tiếng: “Ngươi muốn học thủ đoạn của Quảng Hàn Tộc thì tìm Cơ Nhã với Cơ Băng là được rồi, gọi ta ra làm gì?”

Lạc Nam chăm chú nhìn nàng, bước đến nắm tay kéo nàng vào lòng mình.

Thân thể Thường Nga thoáng chốc cứng đờ, có chút mất tự nhiên.

“Những năm qua ủy khuất cho nàng rồi.” Lạc Nam áy náy nói:

“Nàng đi theo ta lâu như vậy, từ Tiểu Vũ Trụ đến Nguyên Giới, ta còn chưa cho nàng danh phận…”

Thường Nga ánh mắt thoáng qua một tia run rẩy, đáy lòng như siết chặt, nghiêng đầu sang lẩm bẩm: “Chẳng phải ngươi từng nói ta là hồng nhan tri kỷ?”

“Hồng nhan tri kỷ đích thật khó tìm, nhưng ta càng ưa thích hồng nhan trở thành thê tử của mình hơn.” Lạc Nam mỉm cười:

“Lần này gọi nàng ra đương nhiên là muốn cùng nàng tăng tiến tình cảm.”

“Còn nhiều tỷ muội khác đang chờ ngươi, Lăng Ba cũng thế…” Thường Nga hít sâu một hơi nhìn thẳng hắn, ánh mắt tràn ngập dịu dàng.

Hắn đã nói ra như vậy nàng cảm thấy khoảng thời gian vừa qua thật sự đáng giá.

Một nữ nhân quyết định từ bỏ quê hương của mình để đi cùng một nam nhân đến thế giới xa xôi lăn lộn, cõi lòng của nàng còn hơn đất trời chứng giám, tình cảm đôi bên chỉ chờ lúc đơm hoa mà thôi.

“Yên tâm đi, ta sẽ không để bất cứ nữ nhân nào theo mình phải tủi thân hay ủy khuất, nàng hiểu rõ ta mà.” Lạc Nam ôn tồn nói, có cảm giác Thường Nga đã thả lỏng hơn trong vòng tay của mình.

“Phu quân, có cần bọn thiếp tránh đi cho chàng dễ hành sự?” Võ Tam Nương nhếch môi nói.

“Đã cởi trần truồng còn muốn đi đâu?” Lạc Nam bĩu môi, nhìn Thường Nga hỏi:

“Nàng cảm thấy thế nào?”

Thường Nga cắn chặt cánh môi, gò má ngày càng đỏ lên, không dám mở miệng trả lời, chỉ truyền âm cho một mình hắn:

“Thiếp chưa từng làm nhưng cũng đã sớm nhìn quen rồi, chẳng lẽ còn ngại với các tỷ muội sao?”

Lạc Nam nghe mà tâm muốn hòa tan, nhìn ngắm bờ môi đằm thắm đỏ au của nàng cúi đầu hôn xuống.

“Tiểu Nam…”

Thường Nga rên rỉ một tiếng trong cổ họng, chậm rãi khép lại đôi mắt.

Chúc cả nhà ngủ ngon <3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:

– Số TK: 1809205083252 – Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) – NGUYEN PHUOC HAU

– Momo và viettelpay: 0942973261

– Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn.

Prev
Next