Đại điện âm u đen kịch, một nam tử trung niên thân khoác cẩm bào, diện mục sắc bén, vẻ mặt âm trầm đang khoanh chân ngồi xếp bằng chậm rãi mở mắt ra.
“Vậy mà xảy ra chuyện, thật là vô dụng.”
Cảm ứng được hai tên Ngự Thú Sứ Giả xảy ra chuyện, nam tử trung niên hừ lạnh một chút, bất quá bên trong lời nói không có quá nhiều dao động cảm xúc, dường như việc hai cánh tay đắc lực của mình bị đánh bại không mang lại quá nhiều ba động.
“Ngự Thú Sứ Giả bị hạ, nói vậy Hợp Hoan Gia chắc cũng dữ nhiều lành ít.”
Hiện diện trong bóng đêm phía sau lưng nam tử trung niên, một bóng rồng đen kịch u ám và đầy ma khí mịt mù hiện thân mở miệng.
Chính là một tôn Ma Long.
“Ừm, Hồn Bài của Hợp Phá và Hợp Trinh cũng đá nát, Hồ Điệp Cốc lần này một bước lên trời haha.” Nam tử trung niên nở nụ cười mỉa mai.
“Cũng tại ngươi hành sự không quyết đoán!” Ma Long bất mãn nói:
“Nếu năm đó công khai xuất thủ thay vì đánh lén, cường thế bắt giữ Tây Thi thì hiện tại chẳng những ngươi có được mỹ nhân xinh đẹp, mà ta cũng có được Bạch Long song tu khai mở thêm Ma Long Văn rồi.”
“Năm đó thời cơ chưa đến…” Nam tử trung niên bình thản nói:
“Đó là thời điểm mà đại nhân còn chưa hoàn toàn hồi phục, ta không nên triệt để trở mặt với các đại thế lực.”
“Nói không sai.”
Một giọng nói trầm đục âm u khiến người khác rợn tóc gáy từ trong đan điền của nam tử trung niên vang lên:
“Đại trượng phu nên co được giãn được và biết nắm bắt thời cơ.”
“Tham kiến đại nhân.” Nghe thấy giọng nói này, ngay cả Ma Long vốn cực kỳ kiêu ngạo cũng biểu hiện cung kính.
Nam tử trung niên sắc mặt mừng rỡ, hưng phấn hỏi: “Đại nhân hồi phục đến mức nào rồi?”
“Chín phần mười thực lực, không thể không nói Thú Giới của đám Ngự Thú Sư các ngươi rất thần kỳ, trở thành nơi dưỡng thương lý tưởng cho ta trong mấy năm qua, bổn tọa chắc chắn không bạt đãi ngươi.” Thanh âm cao cao tại thượng đáp lại.
“Được đại nhân lọt mắt xanh chính là vinh quang vô thượng của tại hạ, làm sao dám kể công?” Nam tử trung niên nịnh nọt nói.
“Haha, khi đó ta cần Thú Giới của Ngự Thú Sư để trị thương, mà ngươi là Ngự Thú Sư mạnh nhất, ta không chọn ngươi thì chọn ai?” Thanh âm cười nhạt, cất tiếng hỏi:
“Nói đi! gần đây ngươi gặp khó khăn gì?”
Nam tử trung niên vội vàng đem chuyện Hợp Hoan Gia và hai tên thuộc hạ kể lại một lần.
“Tưởng gì…” Thanh âm bình thản nói: “Dựa theo lời kể, cái tên đã trị thương cho Bạch Long và tiêu diệt đám chó săn của ngươi tám phần mười là nhân vật đến từ vũ trụ cao cấp hơn, bất quá ở trước mặt của bổn tọa hắn chỉ là con kiến.”
Nghe thấy vậy nam tử trung niên cũng biểu lộ hơi ngưng trọng, cẩn thận hỏi:
“Liệu có khi nào hắn đến cùng địa phương với đại nhân không?”
“Không thể.” Thanh âm cuồng ngạo đáp:
“Nguyên Giới là địa phương chí cao vô thượng, cách biệt phiến vũ trụ này cực kỳ xa xăm, dù ngay cả Chí Tôn cường giả cũng không thể tìm đến nơi đây.”
“Nếu không phải ta tình cờ xảo hợp bị cuốn vào dòng chảy không gian, đến mức cửu tử nhất sinh còn sót một tia hơi thở cũng sẽ không thể đến vũ trụ này.”
“Tiểu tử kia dựa vào đâu có thể làm được điều đó? Bổn tọa cho rằng hắn chỉ đến từ một vũ trụ cao cấp hơn ở lân cận Bách Thú Vũ Trụ này mà thôi.”
Mặc dù không hiểu Chí Tôn Cường Giả là cấp bậc gì, nhưng nghe đại nhân nói vậy, nam tử trung niên và Ma Long triệt để an tâm, cung cung kính kính nói:
“Nếu là vậy thì vạn sự nhờ vào đại nhân, tại hạ vẫn còn muốn ngồi trên ngôi vị Minh Chủ này vĩnh viễn.”
“Đừng nói là ngồi vị trí Minh Chủ, chờ bổn tọa toàn diện khôi phục, để ngươi làm Bá Chủ toàn vũ trụ cũng được.” Thanh âm cất tiếng cười ngạo nghễ:
“Đương nhiên ngươi vẫn là chó của ta!”
“Thuộc hạ nguyện làm chó.” Nam tử trung niên ngoan ngoãn sủa gâu gâu:
“Từ đây đến Thú Thần Chiến chỉ còn vài tháng thời gian, vừa đủ để đại nhân hồi phục toàn lực.”
“Cứ quyết định như vậy đi.”
…
Lạc Nam không biết có địch nhân đang xem thường mình, hắn đang bận ôm thê tử Tây Thi toàn thân trần như nhộng cười hì hì nói:
“Gọi phu quân.”
Tây Thi đỏ ửng cả mặt lắc lắc đầu, vùi đầu vào lòng ngực hắn.
Lạc Nam luồn tay xuống dưới nắn bóp kiều đồn vểnh cao săn chắc tròn trịa, nhéo nhéo nói:
“Vừa rồi ai bảo phu quân ơi làm chết thiếp?”
“Đáng ghét.” Tây Thi cắn mạnh vào ngực hắn:
“Chỉ biết khi dễ tỷ.”
Da mặt của nàng mỏng, lúc tình cảm dâng trào thì xưng hô rất ngọt ngào, nhưng khi lấy lại bình tỉnh thì vẫn cứ ưa dùng tỷ đệ nói chuyện với hắn.
Lạc Nam chỉ trêu chọc nàng, cũng không thèm để ý cách xưng hô, ngược lại hắn cảm thấy tỷ và đệ cũng mang lại tình thú nha.
“Thú Thần Chiến sắp đến rồi, tỷ cũng không lo lắng thực lực của đệ nữa.” Tây Thi bỗng nhiên nhắc đến chuyện cũ, ánh mắt ẩn chứa nét buồn hiện lên tia xấu hổ:
“Nhớ lại ngày đầu tỷ cho rằng đệ không đủ sức tham gia, thật là ếch ngồi đáy giếng mà.”
“Haha, nếu là ếch thì cũng là con ếch tốt bụng, tỷ là ếch cái, ta là ếch đực.” Lạc Nam cười to, véo véo cái mũi của nàng.
“Cái gì ếch cái ếch đực, ăn nói khó nghe như vậy.” Tây Thi cười khúc khích liếc xéo hắn.
“Thế nào? vậy giờ tỷ còn muốn cùng ta cạnh tranh ngôi vị Minh Chủ không?” Lạc Nam véo véo mũi nàng.
“Ai mà thèm? Hiện tại tỷ làm Minh Chủ Phu Nhân còn quyền lực hơn cả Minh Chủ.” Tây Thi hơi lém lỉnh đáp:
“Nhưng tỷ cũng phải tham gia để giúp đệ loại bỏ một số kẻ địch, phu xướng phụ tùy mà.”
Lạc Nam vui vẻ, ngoài ý muốn ngắm nghía thật kỹ nàng: “Tỷ ngày càng nghịch ngợm, trước đây đâu biết mấy câu nói đùa như vậy?”
Tây Thi mà hắn biết luôn có vẻ mặt u buồn, khí chất u tĩnh như mặt hồ, chắc chắn sẽ không nói mấy lời lém lỉnh như thế.
“Gần mực thì đen gần đèn thì sáng.” Tây Thi ung dung hất cằm nói:
“Tại đệ suốt ngày không đứng đắn làm tỷ bị cuốn theo.”
Nói đến đây nàng cũng nhịn không được mỉm cười nhàn nhạt, thật sự việc gặp gỡ nam nhân này khiến vận mệnh và cả cuộc đời của nàng thay đổi.
Nhiều năm liền nàng sống trong thấp thởm lo âu an nguy của Bạch Long và thù hận với Ngự Thú Minh Chủ, tất cả đã thay đổi từ khi Lạc Nam xuất hiện, hắn khiến tất cả vấn đề khó khăn của nàng trở nên dễ dàng, hắn khiến nàng cười nhiều hơn, trân quý cuộc sống này hơn, hận thù cũng phai nhạt không ít.
Mặc dù không nói ra, nhưng Tây Thi biết hai tỷ tỷ Bạch Long và Điệp Mộng Kha trong lòng cũng biết ơn nam nhân này.
Đôi khi nàng thầm nghĩ liệu rằng mình có nên cảm kích Ngự Thú Minh Chủ? Nếu không phải do hắn làm Bạch Long bị thương, liệu số phận có đưa nàng và phu quân đến với nhau hay không?
Đang nói chuyện tình cảm, Thất Tinh Nhẫn của Lạc Nam bỗng nhiên rung động kịch liệt.
Sắc mặt hắn mộng bức, vội vàng kéo chăn lên trùm lấy thân thể hai người.
Ánh sáng lóe lên, Thủy Triều Tịch với nửa thân dưới là đuôi cá, nửa thân trên là một vị Nữ Hoàng cao quý vô song xuất hiện, đôi mắt long lanh sắc sảo trợn lớn nhìn Lạc Nam và Tây Thi.
Lần này Thủy Triều Tịch đã rút kinh nghiệm, áp chế tu vi xuống mức Thánh Tôn từ trước nên không kinh động đến vũ trụ chi linh xuất hiện.
“Vị tỷ tỷ này…” Tây Thi đã sớm quen với việc bên cạnh Lạc Nam có mỹ nhân tuyệt sắc nên cũng không mấy bất ngờ, chỉ tò mò chờ hắn giới thiệu.
Lạc Nam buồn bực nhìn Thủy Triều Tịch hỏi: “Nàng làm sao thế? đột nhiên quậy tung Thất Tinh Nhẫn?”
“Ngươi…” Thủy Triều Tịch nghiến răng nghiến lợi, lồng ngực phập phồng chỉ vào Tây Thi run giọng nói:
“Ta và ngươi vào sinh ra tử, ta nhận thức ngươi hồi lâu vậy mà ngươi luôn từ chối đề nghị giao phối của ta, trong khi ngươi mới gặp nàng có vài năm ngắn ngũi đã trần trụi ôm nhau nằm trên giường?”
“Ngươi xem thường ta đúng không?”
“Giao phối?” Tây Thi sắc mặt trở nên cổ quái.
“Sao nàng biết chuyện ta với Tây Thi?” Lạc Nam bình tĩnh hỏi.
“Là Hải Mạn Sa nói với ta!” Thủy Triều Tịch đầy mặt ủy khuất:
“Nàng nói uổng công ta chờ đợi ngươi nhưng ngươi không thèm ngó đến, ngược lại tán tỉnh nữ nhân khác chỉ mới gặp vài lần.”
Lạc Nam vỗ vỗ trán, hận không thể lôi Hải Mạn Sa ra đánh một trận vào mông đít, nữ nhân này dám ở phía sau trêu chọc Thủy Triều Tịch, còn buông lời khiêu khích chọc giận nàng.
Quả nhiên để hai nữ nhân đối nghịch ở cùng một Không Gian Pháp Bảo là quyết định sai trái a.
“Nói đi, bổn Nữ Hoàng cần lý do!” Thủy Triều Tịch đợi hắn mở miệng, thái độ như muốn ân đoạn nghĩa tuyệt.
“Được rồi…” Lạc Nam ôn tồn hỏi: “Vậy nàng có muốn gả cho ta không?”
“Gả làm gì?” Thủy Triều Tịch sắc mặt mờ mịt: “Giao Phối với nhau là được rồi, cần gì rườm rà như vậy?”
“Vấn đề nằm ở chỗ đó!” Lạc Nam vỗ tay nói:
“Tây Thi cam tâm tình nguyện làm thê tử của ta nên chúng ta mới phu thê ân ái, còn nàng chỉ muốn mượn ta làm công cụ để có được đôi chân nhân loại, vì thế ta mới luôn từ chối nàng.”
Tây Thi vốn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nghe xong lời này của Lạc Nam cũng đã hiểu được tám phần mười sự việc.
Nàng không thể không tán thưởng nam nhân của mình, hắn không phải loại người cứ thấy sắc là tham lam chiếm hữu, ngược lại đặt nặng vấn đề tình cảm lên hàng đầu.
“Vị tỷ tỷ này, ngươi muốn giao phối với Tiểu Nam để có được đôi chân nhân loại, vậy nếu đổi đối tượng khác, ngươi có bằng lòng hay không?” Tây Thi kéo tay Thủy Triều Tịch ân cần hỏi.
Thủy Triều Tịch nghe vậy nghiêm túc cân nhắc một chút, trước đó nàng cảm thấy không tìm Lạc Nam thì tìm đại bất kỳ ai cũng được…nhưng chẳng biết vì sao hiện tại lại suy nghĩ khác, bèn đáp:
“Ta cảm thấy hắn là nhân tuyển tốt nhất, những người khác cảm thấy ghê ghê sao ấy…”
“Tỷ đang đi đúng hướng rồi đó.” Tây Thi mỉm cười khích lệ:
“Chẳng qua hai người còn cần thêm thời gian mà thôi.”
“Nhưng đâu có ai dạy ta làm thế nào?” Thủy Triều Tịch đờ đẫn ngồi xuống mép giường.
Tây Thi lườm Lạc Nam trách cứ, thầm nghĩ ngươi là tay lão luyện tình trường, vì sao để nữ nhân có hảo cảm với mình ngây ngô như thế?
Tây Thi xác định được Thủy Triều Tịch đã có hảo cảm đặc biệt với Lạc Nam, tuy chưa đến mức sinh tử tương giao, khắc vào tâm khảm nhưng cũng xem hắn đặc biệt hơn tất cả nam nhân khác rồi.
Lạc Nam cười khổ lắc đầu, không phải hắn không muốn…mà là hắn không vội vàng.
Thật ra sau từng ấy thời gian Thủy Triều Tịch ở bên cạnh hắn, với bản tính tham lam của hắn đương nhiên sẽ không để vụt mất nàng.
Chẳng qua hắn cảm thấy thời gian còn dài, hai người còn hoạt động cùng nhau ở Tu La Giáo, để tình cảm từ từ chín muồi rồi mới ra tay.
Trường hợp của Thủy Triều Tịch không giống với Tây Thi, bởi vì hắn ở Ngự Thú Vũ Trụ chỉ có vài năm ngắn ngũi nên phải thúc đẩy tiến độ với Tây Thi, còn Thủy Triều Tịch thì đâu cần bỏ qua giai đoạn?
Nào ngờ Hải Mạn Sa rảnh mồm rảnh miệng, có vẻ cũng vì ức chế khi bị nhốt trong Thất Tinh Nhẫn nên tìm cách gây sự, khiêu khích Thủy Triều Tịch suy nghĩ lung tung.
“Nàng đừng nghe Hải Mạn Sa nói lung tung, nàng ấy chỉ muốn khích bác ly gián chúng ta mà thôi.” Lạc Nam nghiêm mặt nói:
“Không cần vội vả giao phối, quan hệ của chúng ta trong thời gian qua cũng rất tốt mà? Nàng có thấy vui vẻ khi ở bên cạnh ta không?”
“Đi cùng với ngươi quả thật phong phú hơn cuộc sống thường ngày.” Thủy Triều Tịch không do dự đáp trả.
“Vậy thì được rồi, chuyện nên tới thì từ từ sẽ tới, hiện tại đâu ai bắt buộc chúng ta phải lập tức giao phối?” Lạc Nam ôn nhu nói, liếc mắt nhìn sang Tây Thi đề nghị:
“Tỷ mang theo Triều Tịch đi dạo Hồ Điệp Cốc, tận hưởng cảnh đẹp bốn phía cho khuây khỏa tinh thần giúp ta.”
“Tốt.” Tây Thi mỉm cười, dắt tay Thủy Triều Tịch truyền âm:
“Chúng ta đi, muội sẽ bày kế cho tỷ cách bắt giữ trái tim hắn.”
Thủy Triều Tịch ánh mắt lóe sáng, không do dự đi cùng với Tây Thi, nàng đã quyết tâm cho Lạc Nam mê mẩn chính mình.
Nhìn theo bóng lưng hai mỹ nhân biến mất, Lạc Nam lập tức tiến vào trong Thất Tinh Nhẫn.
Chứng kiến Hải Mạn Sa đang khoanh chân ngồi tu luyện như chẳng có chuyện gì xảy ra, hắn tiến đến vung chân đá nhẹ vào mông nàng một cái.
Hải Mạn Sa chậm rãi mở mắt, trong ánh mắt lóe lên tia giận dữ.
“Tức giận cái gì? muốn châm chọc hậu cung của ta bóc cháy phải không?” Lạc Nam hùng hùng hổ hổ, nếu không phải nể mặt thời gian qua Hải Mạn Sa ra sức rất nhiều, hắn đã trừng phạt nàng.
“Chỉ nói vài câu để nữ nhân đó khuất mắt mà thôi, chỉ giỏi gây phiền.” Hải Mạn Sa lạnh lùng nói.
“Gây phiền?” Lạc Nam nhíu mày.
“Hừ, nàng ấy liên tục dùng ánh mắt bất thiện nhìn ta, làm ta không thể nào tập trung tu luyện được.” Hải Mạn Sa đáp.
“Haha.” Lạc Nam giận quá hóa cười, giọng điệu lạnh như băng nói:
“Mạn Sa ơi Mạn Sa, Hải Long Cung của nàng diệt toàn tộc của người ta, chẳng lẽ muốn người ta dùng ánh mắt đầy thiện cảm nhìn lấy nàng hả?”
“Bao nhiêu Nhân Ngư Tộc có tội tình gì? vì lòng tham của Hải Long Cung mà hóa thành một vùng biển máu.”
“Nếu không phải nể mặt ta, Triều Tịch có thể lấy cái mạng của nàng, nàng giải thích sao đây?”
Hải Mạn Sa thản nhiên đáp: “Nguyên Giới vốn là như thế, mạnh được yếu thua, kẻ yếu phải phục tùng kẻ mạnh, nếu Nhân Ngư Tộc quy hàng Hải Long Cung thì đâu xảy ra chuyện?”
“Ngược lại nếu có thế lực cường đại hơn tiến đánh Hải Long Cung, chúng ta cũng rơi vào kết cục đó mà thôi.”
“Ai dám vỗ ngực đảm bảo vào một ngày đẹp trời nào đó, sẽ không có thế lực hùng mạnh khác nhắm vào Hải Long Cung?”
“Vậy nên trước khi chuyện đó xảy ra, Hải Long Cung phải bằng mọi giá để mạnh hơn nữa, mà việc thu phục Nhân Ngư Tộc chính là một bước để mạnh lên.”
Lạc Nam sắc mặt càng âm trầm hơn, mặc dù hắn nổi giận vì thái độ của Hải Mạn Sa nhưng không thể phủ nhận lời của nàng là đúng sự thật.
Nguyên Giới cá lớn nuốt cá bé, ngay cả bản thân hắn cũng vì không muốn trở thành cá bé mà đang không ngừng nỗ lực.
Đó là quan niệm đã thấm vào cốt tủy và linh hồn của mọi sinh linh ở Nguyên Giới, Hải Long Cung không sai, Nhân Ngư Tộc không sai, chẳng qua là lập trường khác biệt dẫn đến đổ máu.
“Theo nàng kẻ mạnh có quyền quyết định, vậy hiện tại ta chính là kẻ mạnh.” Lạc Nam nói thẳng:
“Vậy nên nàng phải nghe lời! cấm nàng tiếp tục gây sự với Triều Tịch, ngoan ngoãn làm tọa kỵ là được.”
Hải Mạn Sa nhìn chăm chú hắn, gật gật đầu:
“Tuân lệnh!”
…
Vậy là truyện đã đi được khoảng 2 phần 3 chặn đường, cảm ơn tất cả quý đọc giả vẫn luôn theo dõi và ủng hộ em Hậu cùng CĐBC trong suốt những năm qua.
Thật sự trân trọng tất cả <3
Chúc cả nhà tối vui vẻ <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
– Số TK: 1809205083252 – Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) – NGUYEN PHUOC HAU
– Momo và viettelpay: 0942973261
– Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn