Trầm Lang tóc dài tung bay trong gió, lưng đeo Trường Kiếm, áo bào xuất trần, lại thêm dung mạo anh tuấn quả thật là tình nhân trong mộng của vô số nữ nhân.
Chưa kể hắn còn là đại sư huynh trong thế hệ đệ tử của Trảm Thiên Môn, đệ tử của Phó Môn Chủ…thân phận cực kỳ cao quý.
Phải biết rằng Phó Môn Chủ của Trảm Thiên Môn không phải ai xa lạ, chính là nhi tử của Môn Chủ.
Vậy nên Trầm Lang mặc dù là đồ đệ của Phó Môn Chủ nhưng cũng chẳng khác nào đồ đệ của Môn Chủ cả, địa vị không cần phải nói.
Đối với việc được vô số người ngưỡng mộ và sùng bái hắn đã sớm quen rồi, không có gì phải bận tâm.
Ngược lại lúc này đây Trầm Lang không rảnh để ý đến đám đông, một đường cấp tốc thi triển thân pháp lao khỏi Trảm Thiên Thành, bởi vì hắn được sư phụ giao phó một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng.
Tốc độ của Trầm Lang rất nhanh, thi triển thân pháp độc môn của Trảm Thiên Môn khiến toàn thân của hắn như một thanh kiếm đang xuyên toa không gian, lúc ẩn lúc hiện.
Trảm Thiên Môn tiền thân vốn là Trảm Không Môn, chữ Không trong tên của bọn chúng thuộc về Không Gian, lại thêm từng là thuộc hạ trung thành của Cuồng Không Thánh Đế nên hầu hết thủ đoạn của bọn hắn đều có dính dáng đến Không Gian Lực.
Môn thân pháp của Trầm Lang cũng chẳng ngoại lệ, tuy thật sự không thể xuyên toa không gian như người bên ngoài nhìn vào, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể xê dịch một đoạn.
Bằng vào thân pháp lợi hại như vậy, dù Trầm Lang vẫn đang trong quá trình chuyển hóa Thánh Vương Lực lên Thánh Tôn Lực nhưng Thánh Tôn thông thường cũng không thể đuổi kịp tốc độ của hắn.
Bất quá có nằm mơ Trầm Lang cũng không thể ngờ được rằng người đang âm thầm vô thanh vô tức bám theo phía sau hắn lúc này lại chỉ là một tên Tiểu Thánh.
Lạc Nam ung dung thong thả, Hóa Thân Hắc Ám bao trùm toàn thân che đậy khí tức, kích hoạt Phi Tiên Mộc khiến trọng lượng cơ thể nhẹ như một chiếc lá, lại thêm Phá Tắc Thời Gian gia cố vào hai chân, thỉnh thoảng lại vận dụng Tốc Biến và Dịch Chuyển Tức Thời, lấy tu vi Tiểu Thánh bí mật bám đuôi một tên Thánh Vương tối đỉnh mà chẳng có chút vấn đề gì.
Tuy nhiên có điều khiến Lạc Nam cảm thấy nghi hoặc, đó là nhìn dáng vẻ một đường băng băng hành tẩu của Trầm Lang không giống với đang truy tìm tung tích Ngô Thành như đám đông dự đoán, ngược lại giống với đang cấp tốc đi đến một nơi nào đó hơn.
Lạc Nam không quá quan tâm, chờ đến nơi hoang vắng rồi tìm cơ hội ra tay cũng không muộn.
Ba ngày ba đêm hành tẩu không ngừng, Trầm Lang lại thẳng tiến đến Thảo Liêu Sơn Mạch.
“Hắn đến nơi này làm cái gì?” Lạc Nam nhíu mày.
Thảo Liêu Sơn Mạch có thể xem như một nơi khỉ ho cò gáy không người ngó đến so với chốn phồn hoa của Trảm Thiên Môn, với thân phận của một kẻ như Trầm Lang lẽ ra chẳng thèm đặt chân vào địa phương như vậy mới đúng.
Không để Lạc Nam chờ quá lâu, Trầm Lang ngang ngược đến cực điểm lao thẳng đến một chốn thôn xóm nhỏ.
Đây là một trong ít ỏi các thôn xóm yên bình sinh sống ở Thảo Liêu Sơn Mạch, theo cảm ứng của Lạc Nam…người tu vi cao nhất chỉ là một Thánh Giả, số còn lại đa phần còn chưa đột phá thành Thánh, thậm chí có cả phàm nhân.
Trầm Lang cao cao tại thượng ngự trị phía trên, uy áp Thánh Vương hùng hổ bạo phát nghiền ép thẳng vào thôn xóm.
ẦM ẦM ẦM…
Nhà cửa, hoa màu bị khí thế của Trầm Lang nghiền nát, toàn bộ thôn xóm như gặp phải tận thế hàng lâm, hàng loạt người phun máu, run sợ quỳ rạp trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không dám nhìn thẳng.
“Trưởng thôn cút ra đây cho ta!” Trầm Lang dùng giọng điệu với quyền uy tuyệt đối quát lớn.
“Có lão phu…Đại Thiếu Chủ rồng đến nhà tôm tép, không biết có gì giáo huấn?”
Một lão già tóc trắng lưng còng, tay chống gậy khó khăn ngẩn đầu, mặt cắt không còn giọt máu lấy can đảm hỏi.
Lão già chính là trưởng thôn của nơi này, cũng là vị Thánh Giả duy nhất.
Trong lòng của lão lúc này đang cực kỳ hoảng loạn, không hiểu sao nhân vật khủng khiếp như Trầm Lang lại có mặt ở đây.
Ảnh chân dung của Trầm Lang còn được một số thiếu nữ trong thôn xem như trân bảo, ngày đêm cất giữ thầm thương trộm nhớ, không người không biết hắn là Đại Thiếu Chủ của Trảm Thiên Môn.
Bất quá nhìn dáng vẻ của lúc này của Đại Thiếu Chủ xem ra cực kỳ bất thiện a.
“Chính là cái thôn hẻo lánh này…” Trầm Lang cười lạnh lên tiếng:
“Năm đó Ngô Thành kia chính là lấy thân phận đứa trẻ thuộc thôn này gia nhập Trảm Thiên Môn!”
“Ngô Thành tiểu tử kia à…” Ông lão trưởng thôn nghe vậy càng thêm kính cẩn gật đầu:
“Ngô Thành từ nhỏ là cô nhi được thôn ta nuôi dưỡng, cũng nhờ phúc duyên thâm hậu, tổ tiên tích đức nên mới được tông môn thu nhận, làng này vẫn luôn vui mừng cho hắn…”
“Chính vì vậy các ngươi mới đáng chết!” Trầm Lang ánh mắt sắc bén quát:
“Tiểu súc sinh Ngô Thành làm ra hành vi phản bội tông môn, cầm thú cũng không bằng!”
“Làm sao có thể?” Sắc mặt toàn thôn trên dưới kịch biến, đặc biệt là ông lão trưởng thôn càng là run giọng hô:
“Phải chăng có hiểu lầm nào đó? Ngô Thành tiểu tử kia bụng dạ rất tốt, tuyệt đối không thể làm ra hành vi như vậy.”
“Hừ, ta không có nghĩa vụ phải giải thích cho các ngươi!” Trầm Lang hờ hững nói:
“Toàn bộ theo ta trở về, cứ mỗi ngày Ngô Thành còn chưa xuất hiện, Trảm Thiên Môn sẽ công khai chặt đầu một người trong thôn các ngươi, để xem tiểu súc sinh đó còn nhớ đến lũ kiến hôi các ngươi hay không.”
Tiếng nói vừa dứt, Trầm Lang đã lấy ra một kiện Pháp Bảo, muốn cưỡng ép bắt nhốt tất cả người của thôn này.
Phần phật…
Đột ngột có âm thanh óng tay áo tung bay, một thân ảnh khoác áo choàng bạc từ xa cấp tốc rời khỏi hiện trường.
Động tĩnh tuy nhỏ làm sao qua mặt được Trầm Lang?
“Kẻ nào?” Như dã thú phát hiện con mồi, ánh mắt Trầm Lang lập tức khóa chặt thân ảnh, phát hiện khí tức của đối phương là Thánh Vương Hậu Kỳ, nhất thời nở nụ cười lạnh:
“Khá lắm, tiểu súc sinh này thì ra quay về thôn xóm, cũng may ta đã đến trước một bước!”
Không có thời gian để ý đến thôn xóm bên dưới nữa, Trầm Lang chuyển sang truy đuổi “Ngô Thành”.
Chứng kiến mục tiêu quanh thân có Không Gian Chi Lực lúc ẩn lúc hiện, Trầm Lang càng tin tưởng suy đoán của mình là đúng, Tam Trưởng Lão đã nói Ngô Thành rất có thể là nghiệt chủng của thế lực năm đó, sở hữu Không Gian linh căn nên mới thành công thoát thân.
“Ngươi có chạy đằng trời!”
Trầm Lang cười lớn một tiếng, Trường Kiếm đeo trên lưng bay lên, hắn đạp lên thân kiếm, tốc độ càng gia tăng gấp mấy lần.
XOẸT.
Kiếm ngự trường không, Trầm Lang ngự kiếm phi hành cấp tốc đuổi theo.
Ở phía trước dường như “Ngô Thành” đang cực kỳ hoảng loạn, cố gắng chạy nhanh nhất có thể, thậm chí không dám quay lại nhìn hắn.
Tình cảnh này càng khiến Trầm Lang hưng phấn, nỗ lực truy đuổi, thậm chí rời khỏi phạm vi địa bàn của Trảm Thiên Môn lúc nào không hay, đến một vùng sa mạc vắng vả.
Mà lúc này “Ngô Thành” dường như nỏ mạnh hết đà, tốc độ ngày càng chậm đi, Trầm Lang đã truy sát gần trong gang tấc.
Trường Kiếm dưới chân bay vào trong tay, ánh mắt Trầm Lang lóe lên sát cơ dữ dội.
Theo sau đó, 20 tầng Sát Vực và 20 tầng Kiếm Vực mở ra, ngưng tụ thành hai loại Thế hùng mạnh.
“Chết cho bổn Tôn!” Trầm Lang cực kỳ kiêu ngạo tự xưng Tôn khi còn chưa đột phá, một Kiếm hóa thành tàn ảnh sắt lẹm hung hăng trảm vào lưng “Ngô Thành”:
“Phá Thiên Trảm!”
Kiếm này vừa ra, không gian bị tàn phá.
Rõ ràng tên của nó là Phá Không Trảm, nhưng Trảm Thiên Môn đã đổi tên tất cả thủ đoạn chiến đấu của mình từ chữ “Không” thành chữ “Thiên”, muốn thoát ly hoàn toàn cái bóng từng là thuộc hạ của Cuồng Không Thánh Đế.
Tưởng chừng “Ngô Thành” không chết cũng sẽ trọng thương dưới một kiếm này.
Nhưng không…
“Ngô Thành” bỗng nhiên quay đầu, trong tay lẳng lặng hiện ra một thanh cự kiếm đỏ rực như máu, nổi bật vượt qua cả ánh mặt trời.
Mà khi thanh kiếm này xuất hiện, Trường Kiếm đẳng cấp cực cao trong tay Trầm Lang như gặp phải khắc tinh, thân kiếm ảm đảm không chút ánh sáng, lưỡi kiếm run rẩy dữ dội, sức mạnh suy giảm tuột dốc không phanh.
Trầm Lang còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Một đóa Bỉ Ngạn Hoa yêu dị nở rộ bên trên thân kiếm, kèm theo đó là vô số luồng sóng xung kích tầng tầng lớp lớp bùng nổ.
Ánh kiếm đỏ hồng rạch ngang bầu trời, tầm mắt của Trầm Lang như bị chia cắt thành hai nửa.
Nhưng bản năng của một Thánh Vương tối đỉnh khiến hắn kịp thời phản ứng trong gang tấc, hai chân thi triển thân pháp cực nhanh để tránh sang một bên.
PHỐC!
Máu tươi cuồng phún, một vết thương phẳng lỳ được gọt ngang nơi bả vai Trầm Lang, cánh tay cầm Kiếm của hắn bay lên giữa trời.
“AAAAAAAA” Trầm Lang đau đớn như dã thú gào thét, vội vàng phong tỏa miệng vết thương.
Bên tai của hắn chậm rãi vang lên một thanh âm của sự chết chóc: “Tử Giới mở ra!”
Bóng đêm bao trùm vạn dặm, Tử Giới cuồn cuộn nối liền không dứt như một đám khói khổng lồ vây nhốt Trầm Lang vào giữa trung tâm.
Kinh Văn Bất Hủ khảm nạm khắp bốn phương tám hướng để chắc chắn Trầm Lang không thể nào thoát khốn.
“Ngươi không phải Ngô Thành, ngươi rốt cuộc là ai? Chúng ta không thù không oán!” Trầm Lang kiêng dè đến cực điểm nhìn thân ảnh khoác áo choàng bạc ở phía đối diện.
Lạc Nam cười cười, thản nhiên hỏi lại: “Đúng nha, ta và ngươi không thù không oán, ngươi lại vô duyên vô cớ truy sát rồi còn muốn chém ta?”
Trầm Lang khóe miệng co quắp, ai bảo ngươi khả nghi như vậy? rơi vào tình huống đó ai cũng sẽ nghi ngờ ngươi là Ngô Thành.
Mặc dù biết mình đuối lý, Trầm Lang vẫn cực kỳ khôn khéo đáp trả:
“Các hạ tự ý đi vào địa bàn của Trảm Thiên Môn, ta có quyền hoài nghi ngươi dụng tâm bất chính, hiện tại biết mọi thứ chỉ là hiểu lầm, chúng ta không cần phải chiến đấu làm gì!”
“Haha, đáng tiếc ta không có thói quen bỏ qua cho những kẻ muốn chém ta!” Lạc Nam cười lạnh nói.
“Hừ, ta chính là đồ đệ của Trảm Thiên Phó Môn Chủ, các hạ nên cân nhắc chưa khi đối nghịch với ta!” Trầm Lang buông lời uy hiếp.
“Còn ta chính là con ruột của Cấm Kỵ đấy, ngươi muốn chém con ruột Cấm Kỵ…Trảm Thiên Môn chuẩn bị diệt đi!” Lạc Nam buông lời khoác lác.
“Khốn kiếp!” Trầm Lang rốt cuộc nổi giận, ánh mắt lóe lên một tia độc ác:
“Đã ngươi rượu mời không muốn mà lựa chọn rượu phạt, vậy ta sẳn sàng chiều ngươi!”
Tiếng nói vừa dứt, hắn lấy ra kiện Không Gian Pháp Bảo mà trước đó định bắt nhốt thôn xóm ném lên không.
Ánh sáng lóe lên, từ trong Pháp Bảo bước ra một nam tử trung niên sắc mặt lãnh liệt.
Tu vi Thánh Tôn Trung Kỳ cực kỳ cường đại.
Vừa mới xuất hiện, nam tử trung niên liền chú ý đến vết thương trên vai của Trầm Lang, sắc mặt phẫn nộ quát hỏi:
“Ai dám động đến công tử?”
“Chính là hắn!” Trầm Lang chỉ thẳng mặt Lạc Nam: “Ngũ Hộ Pháp cùng ta liên thủ tiêu diệt hắn!”
Lạc Nam nhìn cảnh tượng này mà trong lòng thầm than, quả nhiên là người có bối cảnh a, ra ngoài cũng có Hộ Pháp đi theo bên cạnh bảo kê.
Không dám có chút xem thường, Hộ Pháp của thế lực lớn tu vi Thánh Tôn Trung Kỳ tuyệt đối mạnh hơn tên Thánh Tôn Hải Tặc mà hắn từng đánh bại.
Nghĩ tới đây, Lạc Nam cũng động ý niệm.
Giao Linh Công Chúa cao quý thiên thành, tuyệt sắc vô song hiện ra bên cạnh.
Nàng đang muốn hỏi thăm Lạc Nam, chợt chứng kiến Trầm Lang và nam tử Hộ Pháp đang cực kỳ bất thiện ở trước mặt.
NGAO!
Long ngâm vang vọng bên trong thể nội, hình xăm Thủy Long do Liễu Mộng Mộng hóa thành liền uốn lượn khắp toàn thân, sẳn sàng cho một cuộc chiến.
Lạc Nam thấy vậy gật đầu tán thưởng, Giao Linh đúng là nữ nhân thông minh, không cần hắn giải thích nàng liền biết mình đang ở hoàn cảnh nào.
Mà khi Trầm Lang chứng kiến được mỹ nhan của Giao Linh trong mắt liền xuất hiện hừng hừng ngọn lửa thèm thuồng chiếm hữu, ngay cả nam tử Hộ Pháp đứng bên cạnh hắn cũng động tâm vô cùng.
Nhan sắc của một trong số các mỹ nhân hàng đầu Hằng La Đại Hải không phải nói chơi, nam nhân bình thường khó mà khán cự.
“Nàng lo tên Thánh Vương tối đỉnh kia, ta sẽ lo tên Thánh Tôn Trung Kỳ!” Lạc Nam hướng Giao Linh nói.
“Ừm…” Giao Linh ôn nhu gật đầu, mắt đẹp hừng hực chiến ý nhìn thẳng Trầm Lang.
Đây là lần đầu tiên nàng được chiến đấu sau khi tu luyện Nhân Long Tuyên Thệ Công, đối thủ nhìn qua cũng rất không tệ, đáng để nàng thử nghiệm chiến lực của mình.
Thật ra Lạc Nam có thể sử dụng Bá Vũ Điện để nghiền nát tên Thánh Tôn, nhưng uy lực của Bá Vũ Điện chắc chắn sẽ phá hỏng Tử Giới, đến khi đó động tĩnh và thanh thế to lớn lan tràn, nói không chừng sẽ thu hút cường giả tìm đến, lại có phiền toái xảy ra.
Vì vậy hắn quyết định tự mình ra tay.
Huống hồ hắn cũng muốn xem thử hiện tại mình mạnh đến đâu rồi.
“Muốn đấu với bổn tọa? Chỉ bằng ngươi!” Nghe lời nói của Lạc Nam, tên Hộ Pháp giận quá hóa cười.
Lạc Nam đang dùng Ngân Ảnh Áo Choàng mô phỏng tu vi Thánh Vương Hậu Kỳ giống Ngô Thành, tên Hộ Pháp là Thánh Tôn đương nhiên sẽ không để hắn vào mắt.
Còn ở phía bên cạnh, Trầm Lang cũng nhận ra mỹ nhân có hình xăm kia chỉ mới đột phá Thánh Vương Viên Mãn không lâu, chắc chắn không thể là đối thủ của một người sắp đột phá Thánh Tôn như mình.
Hắn dâm đãng cười thầm, nghĩ bụng lần này thu hoạch lớn rồi, có thể chiếm hữu một mỹ nhân.
Vị nữ Trưởng Lão thần bí vừa gia nhập môn phái không lâu kia chưa chắc đẹp bằng mỹ nhân trước mặt.
Chứng kiến ánh mắt dâm dục của Trầm Lang, Giao Linh cảm thấy buồn nôn đến cực điểm, thánh thót quát lên một tiếng:
“Ngươi muốn chết!”
Vừa nói hết câu, thân ảnh của nàng đã hóa thành thủy vụ biến mất như sương mù.
NGAO!
Một tôn hư ảnh Thủy Long từ trong sương mù bay lượn, Giao Linh trên thân bao trùm vảy rồng, tiến vào trạng thái Nhân Long hợp nhất với Liễu Mộng Mộng xuất hiện trước mặt Trầm Lang.
Ở trạng thái này, nàng có thể điều động cả Thủy Thánh Lực của bản thân và Long Lực của Liễu Mộng Mộng dung hợp thành một.
Mà Liễu Mộng Mộng cũng lấy trạng thái hư ảnh xuất hiện vờn quanh cơ thể Giao Linh, trợ giúp nàng vừa công kích vừa phòng ngự.
“Nhân Long Thủy Chưởng!”
Giao Linh duỗi ra hai tay, biển cả gào thét, một chưởng phô thiên cái địa nện thẳng vào đầu Trầm Lang.
Liễu Mộng Mộng duỗi ra Long Trảo, phối hợp nhịp nhàng với nàng chụp đến.
Lưỡng đạo công kích dung hợp, uy lực gia tăng theo cấp số nhân.
Trầm Lang cảm nhận được nguy hiểm, vội vàng nâng kiếm lên, điều động hai loại Thế triển khai Phá Không Trảm đối kháng.
Một kiếm trảm ngang vuốt rồng và chưởng pháp.
RĂNG RẮC…
Kiếm khí tan vỡ, Sát Thế và Kiếm Thế của Trầm Lang cố gắng ngăn cản thế công của các nàng.
Nào ngờ Giao Linh nở nụ cười trêu tức, lúc này nàng cũng bạo phát Chiến Thế và Sát Thế, còn mạnh mẽ hơn Thế của Trầm Lang.
PHỐC!
Giao Linh áp đảo triệt để, Kiếm của Trầm Lang một lần nữa bị đánh bay, thân thể ăn trọn hai luồng công kích, máu tươi cuồng phún.
Hắn bất khả tư nghị nhìn lấy Giao Linh, trong lòng rung động làm sao nữ nhân này mạnh đến như vậy?
Tên Hộ Pháp thấy công tử nhà mình thua thiệt ngay lần giao đấu đầu tiên, hắn liền biết kết quả của trận chiến này phải phụ thuộc vào mình rồi.
Nghĩ đến đây tên Hộ Pháp tiên hạ thủ vi cường, lao thẳng đến Lạc Nam.
Thánh Tướng được triệu hoán.
Hắn muốn tốc chiến tốc thắng.
…
Chúc cả nhà tối vui vẻ <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
– Số TK: 1809205083252 – Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) – NGUYEN PHUOC HAU
– Momo và viettelpay: 0942973261
– Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn